Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Lại đến lần nữa

Chương 289: Lại tới lần nữa


“Tôi…”


Anh Long mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu nói:


“Cậu Lâm, tôi biết lỗi rồi!”


Gã ta biết rõ giải thích cũng vô dụng.


Sự tình đã đến nước này, chỉ có thể nhận lỗi.


“Cậu Lâm, là tôi làm sai, tôi bằng lòng chịu bất cứ hình phạt nào”, gã ta lại nói thêm.


Lâm Hàn nhìn anh Long một cái:



“Ngày mai anh thu hồi lại toàn bộ số tiền đã cho vay trước đó, sổ ghi chép đó là của Lý Vọng Sơn chứ không phải của anh, tôi không muốn lại xuất hiện thêm một Lý Vọng Sơn nữa. Nếu như Lý Vọng Sơn đã sụp đổ thì tất cả những khoản ghi trong sổ cũng sẽ tan theo mây khói thôi”.


“Vâng, cậu Lâm, ngày mai tôi sẽ đi ngay”, anh Long nói, không dám từ chối.


“Ngoài ra, anh làm cho người ta nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, anh phải đến xin lỗi rồi bồi thường tiền tổn thất, số tiền này anh tự mình lo liệu đi”, Lâm Hàn lại nói.


“Được, cậu Lâm!”


“Điều cuối cùng, kể từ hôm nay, anh tuyệt đối không được dính líu tới mấy chuyện cho vay nặng lãi nữa”, giọng Lâm Hàn cực kì nghiêm túc.


“Vâng, cậu Lâm!”, cả người anh Long chấn động, lại nói:


“Đúng rồi cậu Lâm, chỗ tôi còn một sổ ghi chép khác, là lúc tôi làm môi giới, giúp mấy người có tiền cho vay nặng lãi giữ lại, cái này nên xử lý thế nào đây”.


Nếu Lâm Hàn đã bảo gã ta không dính líu tới việc cho vay nặng lãi, vậy thì công việc môi giới này cũng không thể làm nữa.


“Đưa sổ ghi chép đó cho tôi xem”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.


“Được!”


Anh Long chạy vào trong chiếc Buick Business, lấy ra một cuốn sổ, khúm núm đưa đến trước mặt Lâm Hàn.


“Trong này đều là thông tin sơ lược của những người cho vay”, anh Long mở miệng.


Lâm Hàn gật đầu, mở sổ ra, bên trên viết:


“Hà Minh, cho vay 1 triệu tệ, lãi suất hàng tháng 40%”.


“Lý Đại Sơn, cho vay 2 triệu 500 ngàn tệ, lãi suất hàng tháng 30%”.


“Vương Chiêu, cho vay 1 triệu 800 ngàn tệ, lãi suất hàng tháng 50%”.





Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo, lãi suất hàng tháng ghi trong sổ này thấp nhất là 30%, đã là cho vay nặng lãi rồi.


Anh lật sang trang thứ hai, ánh mắt ngưng đọng:


“Triệu Tứ Hải, cho vay 3 triệu tệ, lãi suất hàng tháng 60%!”


“Triệu Tứ Hải?”, Lâm Hàn nhìn anh Long: “Triệu Tứ Hải này là ai?”


“Là một kĩ sư công trình, gần đây hình như rất hot trên TV, còn tham gia chương trình “Tôi là triệu phú” nữa”, anh Long thành thật nói:


“3 triệu tệ này là tiền ê-kip chương trình “Tôi là triệu phú” trao cho anh ta. Anh ta thấy mẫu quảng cáo của tôi liền chủ động liên lạc với tôi, kêu tôi giúp anh ta cho vay, lãi suất giảm một nửa”.


“Nếu như lãi suất 60% thì một tháng 3 triệu này sẽ sinh ra 180 ngàn tiền lời, một năm sẽ là 2 triệu 160 ngàn!”


“Thật không ngờ thằng cha Triệu Tứ Hải này lại âm thầm lặng lẽ cho vay nặng lãi, hơn nữa còn lấy tiền của “Tôi là triệu phú” cho vay, đó là khoản tiền do mình tài trợ mà”, ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh.


“Cậu Lâm, sổ ghi chép này xử lý thế nào đây?”, anh Long chần chừ hỏi.


Tiền ghi trong này căn bản đã cho vay hết rồi, lãi suất cũng đã thoả thuận rõ ràng mà phần lớn đều chưa đến thời hạn trả, việc này xử lý cũng rất vướng víu.


“Thương lượng với người vay thu hồi lại hết số tiền đã cho vay”, Lâm Hàn nói:


“Nếu như người vay nhất quyết không trả lại tiền, vậy thì anh tự bỏ tiền túi trả cho bên cho vay đi. Đây cũng là một hình phạt dành cho anh”.


“Vâng, cậu Lâm!”


Trong lòng gã ta vô cùng đau đớn.


Số tiền trong sổ ghi chép này khoảng 6,7 triệu tệ, đối với gã ta con số này không hề nhỏ.


Nhưng mệnh lệnh của Lâm Hàn, anh Long đương nhiên không dám làm trái.


“Nhớ kĩ những lời tôi vừa nói, từ này về sau anh nhất định không được động tới cho vay nặng lãi”.



Đưa sổ ghi chép cho anh Long, Lâm Hàn lại mở miệng:


“Nếu không thì anh quay lại đường Tương Lai tiếp tục làm một tên lưu manh nhãi nhép đi”.


“Vâng, cậu Lâm!”


Cả người anh Long run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh:


“Tôi xin thề, từ nay về sau tuyệt đối không động vào cho vay nặng lãi!”


Lâm Hàn gật đầu: “Còn nữa, những hàng hoá bị phá hỏng ở siêu thị, anh cũng tự mình bỏ tiền bồi thường nhé”.


“Được!”


Cùng Lương Huy nói chuyện một lúc, bàn bạc việc kinh doanh siêu thị với ông ta xong Lâm Hàn mới trở về nhà.


Siêu thị Hoa Nhuận bên này, Lâm Hàn quyết định trong thời gian chờ khôi phục lại tình trạng ban đầu phải bắt tay vào sắp xếp mở rộng các chi nhánh.


Nhưng mà bước đi này gặp trở ngại rất lớn.


Nếu như ở Đông Hải thì không vấn đề, dù gì thế lực của Lâm Hàn ở đây cũng không ít, mở chi nhánh căn bản không có trở ngại gì.


Nhưng nếu mở rộng ra các thành phố khác hay thậm chí là cả Hoa Đông, vậy thì có chút khó khăn.


“Mục tiêu lên sàn chứng khoán trong vòng một năm, khó khăn thật đấy!”


Lâm Hàn ầm thầm lắc đầu, anh không nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lý Minh:


“Thu hồi lại hết 10 triệu tệ Triệu Tứ Hải đã nhận trong chương trình “ Tôi là triệu phú””.





Sáng hôm sau cũng như thường ngày, Lâm Hàn thức dậy, tắm rửa, sau đó ăn bữa sáng mà dì Hà đã chuẩn bị.


“Cậu Lâm, có khách đến nhà”.


Anh tắm xong xuống lầu thì nghe dì Hà thông báo.


Lâm Hàn nhìn qua, 3 người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đang ngồi trên bàn.


Ba người này đang ăn bữa sáng dì Hà chuẩn bị cho Lâm Hàn.


Cháo ngô, bánh bao và một số thức ăn kèm như cà rốt bào sợi và cải chua.


“Ngon lắm, mấy ngày không ăn cơm dì Hà làm có chút nhớ”.


Dương Cảnh Đào gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng, hống hách nói.


“Dì Hà, dì nấu cơm ngon như vậy chi bằng đến nhà tôi đi, nhà tôi vừa hay đang thiếu một người giúp việc”.


Dương Duyệt húp cháo, nói với dì Hà: “Lâm Hàn trả cho dì 6 ngàn một tháng đúng không, dì xem hay là thế này, tôi trả cho dì 10 ngàn một tháng, chỉ cần dì đến nhà tôi làm giúp việc”.


“Xin lỗi, tôi sẽ không đi đâu cả, trừ khi cậu Lâm đuổi tôi đi”.







Dì Hà nở nụ cười, dì ấy thấy Lâm Hàn xuống lầu liền nhanh chóng bưng lên một bát cháo.


“Dì Hà, dì cứ làm việc của dì đi”


Lâm Hàn ngồi xuống, ăn bát cháo nóng hổi, mở miệng.


“Vâng!”


Dì Hà lập tức rời đi, 3 bố con Dương Cảnh Đào ở đây, dì ấy cảm thấy không thoải mái.


Nhưng nói thế nào thì 3 người này cũng là người nhà của Lâm Hàn, phải tiếp đãi đàng hoàng, vì vậy mới làm thêm bữa sáng cho bọn họ.


“Hôm qua tới một lần, hôm nay lại tới lần nữa, có việc gì không? Có việc mau nói, có rắm mau đánh, không thì cút đi”.


Lâm Hàn mất kiên nhẫn mở miệng, gắp một miếng cải chua bỏ vào miệng nhai, không thèm nhìn 3 người nọ.


“Lâm Hàn, may mà bọn tôi còn suy nghĩ cho cậu, cậu thái độ như vậy là sao?”, Dương Duyệt trợn mắt.


“Các người suy nghĩ cho tôi cái gì?”, Lâm Hàn hỏi.


“Lâm Hàn, nói thế nào cậu cũng là con rể của tôi. Chương trình “Tôi là triệu phú” phát sóng, hàng ngàn khán giả đều không ưa cậu, cậu mất mặt thì không sao, đừng làm nhà họ Dương chúng tôi mất mặt”, Dương Cảnh Đào mở miệng:


“Cậu không cần mặt mũi nhưng Dương Cảnh Đào tôi cần!”


“Hôm qua tôi suy nghĩ cả đêm đã quyết định, cậu quỳ xuống xin lỗi 3 người chúng tôi sau đó lấy điện thoại quay video lại là được, việc này coi như tẩy trắng hình ảnh của cậu, đổi lại cho nhà họ Dương chút mặt mũi”.


“Xin lỗi?”, Lâm Hàn cười nhếch mép: “Tôi nghĩ, tôi chẳng có lỗi gì với các người cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK