Chương 1022: Ông đi đi
Bộ dạng kiêu căng của Hứa tổng như thể mọi quyền hành đại diện của công ty Danh Dương đã nằm dưới tay ông ta vậy.
Ông ta cười chế giễu, vẻ mặt đắc ý nhìn Thẩm Bích Quân: “Thẩm tổng à, cô cầu xin tôi đi, tôi có thể tốt bụng để tự cô chọn một sản phẩm mới”.
“Tôi cho cô một phần trăm quyền đại diện, còn quyền quyết định sản phẩm nào thì tôi có thể để cô tự chọn, như vậy không phải rất hào phóng sao?”
Nghe Hứa tổng nói vậy, cả đại sảnh lập tức vang lên một tràng cười vang.
Bắt nạt người khác quá rồi đấy!
Nhưng những người này không nghĩ công ty Danh Dương có gì phải đồng tình, nếu không họ sẽ không đến nỗi bật cười như thế.
Bọn họ chỉ cảm thấy Hứa tổng này bắt nạt người quá! Còn công ty Danh Dương cũng quá dễ bị bắt nạt!
Nếu dễ bị bắt nạt như vậy thì họ cũng hùa theo bắt nạt cho vui!
“Ha ha, Thẩm tổng, không thì cô cầu xin chúng tôi đi!”
“Một phần trăm quyền quản lí cũng không ít đâu, một tháng cũng có thể bán được vài trăm chiếc mặt nạ, có thể đủ nuôi một người đấy”.
“Các cô tuyển một người làm giám đốc bộ phận kinh doanh, như vậy bộ phận kinh doanh của các cô có thể được giữ lại, tốt biết bao!”
“Đúng vậy, hơn nữa các cô còn có quyền tự ý lựa chọn sản phẩm mới, nếu đã quyết định xong, không chừng một tháng có thể bán được một ngàn cái mặt nạ đấy!”
Một ngàn mặt nạ có thể kiếm được hơn mười ngàn tệ… Quả thật đủ nuôi một người rồi.
Nguồn thu nhập khác thì công ty Danh Dương phải nhìn sắc mặt của những người này, mấy người này giúp bán được bao nhiêu mặt nạ thì họ có thể kiếm được bấy nhiêu tiền.
Mọi người đều bắt đầu mặc sức vui vẻ, hoàn toàn không để ý Chu Dương ở một bên im lặng cúi đầu.
“Thế nào Thẩm tổng, cô có hài lòng với điều kiện này không? Như vậy là tôi đã nể mặt cô lắm rồi đấy”, Hứa tổng nói với Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân lắc đầu không nói gì.
Vì cô đã nói xong rồi, tiếp theo nên đến lượt Chu Dương.
Lúc này bỗng vang lên một điệu cười sảng kɧօáϊ khác thường.
Tiếng cười này vang lên rất đột ngột, đã lấn át hết tiếng cười của những người khác.
Mọi người trở nên yên lặng, tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười đó.
Chẳng mấy chốc, tiếng cười của họ bỗng dưng im bặt, đại sảnh lại rơi vào im lặng lần nữa, chỉ còn lại tiếng cười rất vang vọng.
Là Chu Dương.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên kinh hãi, tại sao lại quên mất còn tên ác ma này nữa! Hứa tổng thẹn quá hóa giận, sao ông ta không nghe ra tiếng cười của Chu Dương là đang cười nhạo ông ta chứ!
Chu Dương ngẩng đầu, cuối cùng lại ngửa mặt cười ha ha, dường như thật sự nghe được chuyện gì thú vị suýt nữa cười đến nghẹt thở.
Hứa tổng không nhẫn nhịn được nữa, tức giận nói: “Chu tổng, cậu có ý gì?”
“Chúng ta đang họp rất nghiêm túc, cậu cười như vậy có ý gì? Cậu thấy rất buồn cười sao?”
Chu Dương bỗng ngưng cười, nheo mắt nhìn Hứa tổng: “Họp nghiêm túc ư?”
“Vừa rồi không ít người cũng cười đấy sao, sao tôi không thể cười chứ?”
Chu Dương hỏi ngược lại.
Hứa tổng nghẹn lời, lại vội giải thích: “Tất cả chúng ta đều cười đó là vấn đề bầu không khí, nhưng không ai trong chúng tôi bỗng bật cười giống cậu cả, còn cười lớn tiếng như vậy”.
“Rõ ràng cậu đang làm loạn! Tôi thực sự nghi ngờ công ty Danh Dương các cậu rốt cuộc có thành ý hay không đây!”
Hứa tổng thẹn quá hóa giận nói.
“Các người cười là để làm sôi nổi bầu không khí, còn tôi cười thì bảo đang làm loại. Được thôi, tôi cũng không tính toán với ông chuyện này, điệu cười của tôi quả thật không giống với các người”.
“Bởi vì tôi cảm thấy mình nghe được chuyện rất buồn cười, đừng tính toán chuyện này nữa”.
Chu Dương thế mà cũng nhận thua trước sao?
Hứa tổng hơi hoảng hốt, nhìn Chu Dương.
Ông ta nghĩ, Chu Dương có kiêu ngạo cỡ nào thì cũng chỉ là một người dưới quyền của Thẩm Bích Quân mà thôi!
Thẩm Bích Quân đã chịu nhận thua thì Chu Dương anh nhận thua cũng không có gì kì lạ!
Do đó ông ta yên tâm, nói tiếp: “Vậy được thôi, vì thành ý của Chu tổng, tôi sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt, không nói về chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện quan trọng”.
“Dù sao tôi cũng rất bận”.
Hứa tổng sửa lại cà vạt, ra vẻ đắc ý nhìn lướt qua mọi người trong phòng hội nghị.
Ông ta là người đánh bại Thẩm Bích Quân và Chu Dương, là người ngầu nhất trong căn phòng này.
“Nếu bận thì ông mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện của ông!”
Chu Dương bỗng lên tiếng.
Vẻ mặt Hứa tổng khẽ thay đổi: “Bận thì có bận nhưng đây cũng là chuyện quan trọng, nên giải quyết chuyện ở đây trước”.
“Đừng giải quyết nữa, có việc bận thì ông cứ đi trước đi”, Chu Dương thúc giục.
“Cậu có ý gì? Chu tổng?”, Hứa tổng tức giận.
Tên nhóc này không hiểu tiếng người sao? Việc bận tôi vừa nói chỉ là lời ngụy biện để tỏ vẻ oai phong thôi, cậu cứ phải nhắm vào tôi không buông vậy sao?
“Không giải quyết chuyện ở đây, tôi cũng không có tâm trạng để làm việc khác cho nên Chu tổng, cậu đừng ngắt lời nữa được không?”, Hứa tổng vô cùng tức giận nói: “Nếu cậu thực sự để ý đến thời gian của tôi, vậy thì hãy tập trung vào để nhanh chóng kết thúc cuộc họp đi”.
Chu Dương hơi cạn lời.
Đại ca à, ai để ý đến thời gian của ông chứ!
Ông mới đúng là không hiểu tiếng người đó!
Ông vẫn không hiểu tôi đang có ý đuổi ông đi à? Sao đến lúc này rồi mà ông vẫn có thể bày ra dáng vẻ ngạo nghễ kia vậy?
Xem ra với những người ngu ngốc như ông thì phải nói thẳng mới được.
“Chuyện ở đây không cần ông giải quyết nữa, ông đi đi”.
Chu Dương nói thẳng: “Bây giờ không phải là vấn đề ông có đồng ý đi hay không mà là tôi đang đuổi ông đi đấy, ông có hiểu không?”
Chu Dương cười nhạt ngồi trêи ghế, ánh mắt lạnh lùng nói: “Công ty Danh Dương chấm dứt mọi hợp tác với công ty của ông, mau cút khỏi đây!”
Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt cho Hứa tổng tỉnh táo.
Hóa ra ông ta xong đời rồi!
Chuyện này giống hệt với Lý Trường Hà lúc trước!
Không thể được!
Không có sự hỗ trợ của công ty Danh Dương, ông ta xem như là phá sản!
Xe sang, biệt thự của ông ta, còn một nhà già trẻ đều sống dựa vào thứ này!
Hứa tổng lập tức lo lắng: “Chu tổng, đừng, cậu không thể làm vậy!”
“Tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi, sao cậu có thể làm như vậy chứ?”
“Tôi làm vậy đấy, ông có thể làm gì tôi?”, khóe miệng Chu Dương nhếch lên, nhìn Hứa tổng: “Sao vậy? Không thể chấp nhận được à?”
“Không thể chấp nhận được việc ông cầu xin tôi à. Nếu ông cầu xin tôi, có lẽ mỗi tháng tôi có thể cho ông một phần mười ngàn quyền đại diện đấy?”
“Cho ông một phần mười ngàn quyền đại diện cũng không có nghĩa là công ty Danh Dương chấm dứt mọi hợp tác với ông. Nhưng cuộc họp lần này, ông vẫn không có quyền lên tiếng, ông nên cút khỏi đây đi”.