Chương 988: Quá ngang ngược
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Chu Dương lại không tức giận?
Nếu anh không tức giận, thì bọn họ sao có thể cười nhạo anh?
Lúc này Hứa Thánh Linh và đám người Hứa gia đều ngượng ngùng lúng túng, bọn họ đã chuẩn bị tốt cho việc cười nhạo, nhưng kết quả Chu Dương không hề nói gì.
Điều này cứ như thể bọn họ kìm nén cơn tức giận lại để tung một cú đấm nặng nề, nhưng cú đấm lại trúng bông nệm khiến họ cảm thấy khó chịu.
“Hứa gia chủ, chuyện này rốt cuộc là sao? Ông không định giải thích gì à?”, Chu Dương nheo mắt tiếp tục chất vấn.
Hứa Thánh Linh lúng túng gãi đầu, rồi nói: “Ha ha, khiến cậu chê cười rồi”.
“Có lẽ vì Hứa gia quanh năm không có khách, nên mấy cái ghế trong phòng khách cũng dần lão hóa rồi”.
“Cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không phải làm nhằm vào cậu, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi”.
Hứa Thánh Linh lại bổ sung thêm một câu nói để che đậy cho hành động vô liêm sỉ của bọn họ.
Vốn dĩ muốn nhằm vào Chu Dương, nhưng bởi vì chuyện này không thành công, cho nên ông ta cũng sẽ không thừa nhận tất cả chuyện này đều là do ông ta cố ý lên kế hoạch.
Chu Dương cũng không quan tâm đến lời giải thích qua loa của Hứa Thánh Linh, anh chỉ cười, rồi nói: “Hóa ra là như vậy”.
“Vậy thì Hứa gia quả thật rất thảm hại, ghế ngồi ở phòng khách đã hỏng rồi mà lại không thường xuyên kiểm tra, không biết những nơi khác còn có vấn đề gì nữa hay không?”
Giọng điệu của Chu Dương rất bình thản, giống như chỉ là vô ý nói ra một chuyện nào đó.
Nhưng những lời này lại khiến đám người Hứa gia cảm thấy chói tai.
Đây rõ ràng là đang chế nhạo Hứa gia bọn họ!
Nhưng bọn họ vẫn không thể phản bác lại được!
Lúc này mấy người Hứa gia bao gồm cả Hứa Thánh Linh đều tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nuốt cơn giận này vào trong.
“Đúng là để tôi thấy một trò hề”, Chu Dương nói thêm.
Câu này của anh gần như khiến đám người Hứa gia tức đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn nhẫn nhịn.
Dù sao bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản bác lại, câu nói khiến Chu Dương phải chê cười cũng chính là câu mà Hứa Thánh Linh tự mình nói ra.
“Được rồi, chúng ta không nên thảo luận mãi về chuyện này nữa, cậu Chu, chúng ta hãy bàn bạc chuyện khác thôi”.
Hứa Thánh Linh bất lực, ông ta liền đổi đề tài nói chuyện, sau đó sai một đệ tử mang lên cho Chu Dương một chiếc ghế mới.
“Hóa ra, Hứa gia cũng còn có ghế mới”, Chu Dương lại bổ sung thêm một câu.
“Cậu…”, Hứa Thánh Linh gần như không chịu nổi.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn kiềm chế.
Lần này ông ta không phải là đối thủ của Chu Dương, bởi vì Chu Dương chiếm ưu thế tuyệt đối, trận đấu này ông ta hoàn toàn thua.
Cách làm thông minh nhất là không nên quan tâm đến chuyện đó nữa, không để Chu Dương có thời gian tiếp tục chủ đề đó, mà phải mau chóng đổi sang chủ đề tiếp theo càng sớm càng tốt!
Hứa Thánh Linh rất tự hào về sự thông minh của mình.
“Cậu Chu, tôi nghe nói cậu đã trở thành hoàng đế võ giả?”, Hứa Thánh Linh giả bộ không nghe thấy câu nói vừa nãy của Chu Dương.
“Ừ, cũng được coi là bước vào cảnh giới đó rồi”, Chu Dương cũng không che giấu, mà thẳng thắn thừa nhận.
Không có gì phải giấu giếm, nhất là khi đối mặt với Hứa gia, không phải là không thể giấu giếm nổi, mà là Chu Dương hoàn toàn không thèm giấu giếm.
“Ồ, cậu Chu đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng, nhân tài như cậu, một mình phải bôn ba bên ngoài quả thực là quá đáng tiếc”.
“Bây giờ tôi có thể cho cậu một cơ hội, để cậu trở thành vệ sĩ của Hứa gia chúng tôi, cậu cảm thấy chuyện này thế nào?”
Hứa Thánh Linh thẳng thắn đưa ra giải pháp hòa bình.
Đương nhiên ông ta không phải thực sự có ý muốn mời Chu Dương.
Có thể nói rằng chuyện này chính là muốn Chu Dương phải chết!
Bởi vì thực lực của Chu Dương quá mạnh, Hứa gia hoàn toàn không có gì đảm bảo được rằng có thể khống chế được Chu Dương.
Phạm vi nhận thức của Hứa gia lại quá hạn hẹp, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác khi gặp phải một người tài có một không hai, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ đó chính là người nào giỏi hơn bọn họ thì đều phải chết!
Thực ra đây cũng có một cái bẫy nhỏ, bọn họ cho rằng sau khi đưa ra yêu cầu này, Chu Dương nhất định sẽ nịnh nọt và đồng ý.
Bởi vì bọn họ vẫn luôn là đối thủ của Chu Dương, hơn nữa họ cũng tin rằng Hứa gia chắc hẳn đã mang đến cho Chu Dương không ít áp lực.
Cho nên khi một đối thủ mạnh như bọn họ đột nhiên muốn mời Chu Dương đến làm vệ sĩ, thì Chu Dương nhất định sẽ rất hào hứng, thậm chí còn cảm kϊƈɦ bọn họ.
Đến lúc đó, họ sẽ từ chối Chu Dương, để khiến anh mất mặt.
Đúng vậy, bởi vì người của Hứa gia sống cách xa xã hội quá lâu, nên phạm vi nhận thức của bọn họ quá nhỏ bé, nhỏ đến mức độ này.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc Hứa gia sẽ thực sự thất bại, bọn họ chỉ một lòng nghĩ cách khiến Chu Dương bị nhục nhã, khiến Chu Dương phải mất mặt một lần!
Nhưng thật không may, kế hoạch lần này của bọn họ lại thất bại.
Bởi vì Chu Dương thẳng thừng từ chối bọn họ: “Thật xin lỗi, tôi không thích Hứa gia cho lắm, vì thế không có ý định trở thành vệ sĩ của các ông”.
Chu Dương thản nhiên nói.
Hứa Thánh Linh vẫn chưa thể phản ứng lại, bởi vì lúc đó ông ta cảm thấy rằng Chu Dương nhất định sẽ đồng ý.
“Ha ha, cậu đã không thích Hứa gia, cho nên không có ý định trở thành vệ sĩ của Hứa gia… cái gì? Cậu nói cậu không thích Hứa gia ư?”
Nói được một nửa, Hứa Thánh Linh đột nhiên phản ứng lại.
Chuyện này là sao?
Câu cảm kϊƈɦ đâu?
Câu nịnh nọt đâu?
Câu nói không thích Hứa gia là sao? Trong kịch bản có câu này đâu?
Hứa Thánh Linh sững sờ nhìn Chu Dương, trong phút chốc không biết nên đáp lại thế nào.
“Đúng vậy, tôi không thích Hứa gia các ông”, Chu Dương không thay đổi sắc mặt nhìn một lượt đám người Hứa gia trong phòng khách, sau đó bình thản đánh giá một câu: “Hứa gia quả thực quá rác rưởi, năng lực, bố cục và đều không có, thậm chí thực lực chỉ thuộc loại bình thường, ngay cả một hoàng đế võ giả cũng không có, sao tôi phải làm vệ sĩ cho các ông?”
Chu Dương nói rất tự nhiên, bởi vì đây là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của anh.
Đừng nói bản thân Chu Dương không có thiện cảm với Hứa gia, gia tộc bẩn thỉu thối nát này chỉ vì muốn lấy một viên ngọc trong tay anh, mà đã tìm cách tấn công công ty Danh Dương của anh, sau đó lại tìm cách mua chuộc của những người bên cạnh anh, thậm chí bọn họ còn muốn bắt cóc mẹ của anh.
Những điều mà gia tộc này đã gây ra cho Chu Dương, đã hoàn toàn khiến Chu Dương không thể tha thứ cho bọn họ.
Hơn nữa, Chu Dương đúng là đang coi thường bọn họ, cho dù Hứa gia không làm ra những chuyện này thì Chu Dương cũng sẽ không bao giờ làm vệ sĩ của bọn họ.
Những người có suy nghĩ khác nhau thì tốt nhất là không nên hợp tác.
Chỉ là câu nói này của anh đã thực sự khiến Hứa Thánh Linh nổi điên.
“Cậu nhóc, có phải cậu quá ngông cuồng rồi không!”
Hứa Thánh Linh hung hăng đập bàn, đứng bật dậy hét lớn.
Chu Dương gật đầu: “Đúng vậy”.
Tôi ngông cuồng đấy thì sao!
Nhưng tôi có năng lực này, tôi muốn ngông cuồng ngang ngược ở Hứa gia của các ông, các ông có thể làm được gì?