Chương 504: Nhắc nhở!
Chương 504: Nhắc nhở!
“Mời vào.”
Chu Dương nhướn mày, tim trong lồng ngực đột nhiên khẽ động, phát hiện chuyện có vẻ phức tạp hơn rồi.
Có điều, Diệp Phương còn khá trẻ, dáng dấp nhan sắc không tồi, nên Chu Dương không muốn để người khác hiểu nhầm, đợi Diệp Phương vào phòng xong cũng không đóng cửa lại.
“Chu tổng không đóng cửa, sợ tôi vào đây mưu đồ gì xấu sao?”
Diệp Phương rất để ý chi tiết này, trong long thắc mắc, không biết nói sao trước hành động này của Chu Dương.
Chưa cần nói đến việc Diệp Phương cô không có ý định mê hoặc quyến rũ Chu Dương, mà trước tiên, bên cạnh Chu Dương có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, ai ai nhan sắc cũng tuyệt đỉnh, sao phải quan tâm đến sự tồn tại của Diệp Phương.
Nếu Diệp Phương chủ động tán tỉnh Chu Dương, e là cũng không thành công.
Hơn nữa, cô cũng hiểu vài điều về Chu Dương, nên Diệp Phương không hề có ý định nào khác.
“Ha ha, thói quen thôi, dù sao cô cũng là một mỹ nhân, tôi không muốn người khác hiểu nhầm.”
Chu Dương không hề ngại ngùng khi bị người khác phát hiện và trêu đùa ý định của anh, cũng không đóng cửa lại, thậm chí còn mở cửa rộng hơn một chút.
Diệp Phương nói thế, nhưng Chu Dương thì không thể làm vậy.
Nếu không, thật sự bị người khác hiểu lầm, đến lúc đó dù anh có giải thích như thế nào đi nữa, sợ là chỉ càng bị nghi ngờ.
Nhất là Thẩm Bích Quân, khéo cô sẽ chặt anh thành nhiều mảnh.
“Nói đi, có chuyện gì vậy, hoạt động đêm Giáng sinh tối nay đã chuẩn bị xong chưa?”
Chu Dương vừa cười vừa nói, bộ dạng như thể không có chuyện gì xảy ra, giống như vừa nãy không có vấn đề gì cả, ngồi xuống sofa nhìn Diệp Phương.
Anh không biết Diệp Phương bây giờ đến tìm anh là vì vấn đề gì, lại còn một thân một mình tới đây, trông có vẻ khá nghiêm trọng, bộ dạng có vẻ như đã phát sinh vấn đề gì rồi.
Thế nhưng, Diệp Phương và Vương Vĩ là cùng một nhóm, mọi người đều vì một lợi ích chung.
Bây giờ cô ấy đến đây tìm mình, chẳng lẽ là Vương Vĩ có chuyện gì muốn trao đổi với mình, nhưng vì không có thời gian nên nhờ Diệp Phương – vị cổ đông lớn thứ hai tới đây?”
Có điều, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Chu Dương chốc lát, sau đó anh gạt ngay ra ngoài.
Nếu như vậy, thì nét mặt Diệp Phương không cần nghiêm trọng tới vậy, hơn nữa sẽ không nhìn anh trong bộ dạng ngập ngừng muốn nói như thế.
“Chuẩn bị cũng sắp xong rồi, hoạt động đêm vọng lễ tối nay, không hề xảy ra biến cố lớn nào, nhân viên của chúng tôi đều có kinh nghiệm, hơn nữa, quy mô của hoạt động không quá lớn, nên áp lực cũng không nặng nề.”
Diệp Phương khẽ cười nói, đưa ngón tay quấn lọn tóc ở trước ngực chơi đùa.
“Chu tổng, thật ra hôm nay tới đây tìm anh, là muốn nhắc nhở anh một chút.”
Diệp Phương hơi dừng lại, sau đó thong thả nói.
“Nhắc nhở tôi?”
Lần này câu nói của Diệp Phương khiến Chu Dương hơi mơ hồ.
Mình đã làm sai chuyện gì nhỉ? Hay là có chuyện gì mình không biết sao?
Cô ấy tại sao lại muốn nhắc nhở mình, dựa vào đâu để nhắc nhở mình?
“Đúng vậy, tôi muốn nhắc nhở Chu tổng, hãy chú ý đến Vương Vĩ. Ông ta không phải là người giống như những gì anh thấy, thực tế, tôi với ông ta cùng một nhóm, cùng chung một lợi ích, tôi cũng không nên đến đây để nhỏ to với anh, nhưng tôi phát hiện ra, Vương Vĩ hình như có ý đồ khác.”
Diệp Phương nghiêm túc nói.
“Mà chính tôi cũng biết, đi theo Chu tổng nhất định không sai. Mấy dự án ở Đông Hải, tôi đã xác nhận rồi. Chu tổng là người thật sự có năng lực, cho nên chỉ cần noi theo gương anh là sẽ không mắc sai lầm gì. Nhưng bây giờ, Vương Vĩ có ý đồ của riêng mình, nên để bảo vệ lợi ích của tôi, tôi chỉ có thể đến đây tìm anh, hi vọng anh hãy cẩn thận hơn một chút.”
“Tại sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chu Dương không hiểu nổi, chân mày khẽ cau lại, nhìn về phía Diệp Phương như thể muốn thấu được điều gì đó từ nét mặt cô.
Thế nhưng chớp mắt đến vài lần, Chu Dương cũng chẳng nhận thấy điều gì bất thường.
Chỉ là, ánh mắt Diệp Phương nhìn rất ngay thẳng, không giống như người tới đây muốn gây hiềm khích.
Chẳng lẽ, Vương Vĩ thật sự có một mặt khác mà anh không hề biết?
Chu Dương âm thầm ghi nhớ trong lòng, định bụng sẽ đợi lúc nào phù hợp điều tra Vương Vĩ cho ra nhẽ.
Dù sao thì, lòng hại người không nên có, nhưng sự cảnh giác thì không thể nào thiếu.
Mặc dù, anh không hề có ý định ra tay gì với Vương Vĩ, nhưng cũng phải phòng trừ trường hợp Vương Vĩ đâm sau lưng anh.
Cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu là cửa hàng đầu tiên của công ty Danh Dương tại tỉnh Tương Tây, mang ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Thế nên bất kể là chiến lược chung hay bố trí cụ thể, đều rất quan trọng, không được sơ suất.
Vì vậy, Chu Dương thà có một người không năng lực nhưng biết nghe lời đến chỉ đạo cửa hàng thành phố Liễu, còn hơn là để cửa hàng này vượt qua phạm vi kiểm soát của anh.
“Về chuyện cô Giang Yến ngày mai không tới tham dự được buổi khai trương, tôi đã biết rồi, theo lí mà nói, tôi cũng thông cảm cho Chu tổng, nhưng Vương Vĩ lại có mưu đồ khác…”
Diệp Phương chậm rãi kể về thái độ và ý kiến của Vương Vĩ sau khi Chu Dương rời đi.
Thật ra, cũng chẳng tính là to nhỏ nói xấu cái gì.
Mà đúng sự thật thì nói lại thôi.
Suy cho cùng, bây giờ chưa có ai bày tỏ rõ quan điểm, có thể thống nhất được với Vương Vĩ.
Phần lớn, mọi người đều trong trạng thái chờ đợi.
Người khác nhìn không rõ, nhưng Diệp Phương thì cảm nhận rất rõ.
Vương Vĩ miệng nói những lời dễ nghe, hơn nữa còn rất biết tạo khí thế.
Nhưng thực tế, Vương Vĩ không phải là người có năng lực gánh vác được trách nhiệm.
Trong quá trình tu sửa cửa hàng thành phố Liễu trước đây, gặp phải bọn côn đồ đòi phí bảo kê, suy nghĩ đầu tiên của ông ta, không phải là tự mình nghĩ cách giải quyết, không phải là đi thương lượng hòa hoãn với người khác, mà là quay về Trường Sa nhờ Chu Dương giúp đỡ.
Thông qua điểm này, Diệp Phương nhận thấy, Vương Vĩ là người không có bản lĩnh lãnh đạo, thiếu sự quyết đoán và tỉnh táo.
“… Nên là tôi thấy, cần phải nói cho anh những điều này, nếu không, một khi để cho Vương Vĩ làm ra chuyện gì, lỡ có gặp tổn thất, thì sẽ dính líu đến tôi.”
Diệp Phương thản nhiên cười nói, nhìn Chu Dương với ánh mắt không hề né tránh, mà trực tiếp đối mặt, dường như những lời cô nói đều là suy nghĩ trong lòng.
Mà quả thật Chu Dương cũng không nhìn được ý đồ nào khác từ ánh mắt Diệp Phương.
Tuy nhiên, dựa vào những lời Diệp Phương vừa nói, trong lòng Chu Dương thực sự không yên tâm lắm.
Dù sao, trong một tập thể, nhất là một tập thể mới, người vu khống hãm hại, đấu đá lẫn nhau cũng không ít.
Diệp Phương một mình đến phòng anh gõ cửa, nói rằng muốn nhắc nhở anh, thật sự cô đang có ý đồ gì, Chu Dương nhất thời không thể chắc chắn được.
“Là thế này sao?”
Chu Dương ngẫm nghĩ, trong lòng suy tư xem Diệp Phương đến tìm mình, mấy lời vừa nói rốt cuộc là ý gì.
To nhỏ nói xấu, để làm thay đổi ấn tượng của anh với Vương Vĩ, sau đó muốn thế chỗ Vương Vĩ sao?
Thế nhưng, cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu là mấy người bên Vương Vĩ tự mình đầu tư. Cùng lắm chỉ là dùng danh nghĩa công ty Danh Dương, có một ít quyền chỉ đạo điều hành cửa hàng.
Nếu Chu Dương đột ngột thế người vào chỗ Vương Vĩ, thì về tình về lí đều không đúng chút nào.
Hơn nữa, nếu Chu Dương thật sự muốn làm gì đó với Vương Vĩ, loại bỏ ông ta đi, vậy thì lực lượng cần huy động e là rất nhiều.
Dù sao, bình thường thì chỉ cần mua lại cổ phần trong tay Vương Vĩ, hoặc cổ phần của người khác rồi từ đó tạo sự kìm hãm lên Vương Vĩ cũng được
———————–