Chương 895: Chu Dương thất bại
Bà Tạ bị những người này thổi lên tận mây xanh, đầu óc lơ mơ.
Bà ta quá đỗi thích cái cảm giác này.
Suy cho cùng, ước mơ cả đời của bà ta là trở thành một phu nhân giàu có.
Đây cũng là lý do vì sao bà ta vẫn luôn kiên quyết muốn gả Tạ Linh Ngọc cho nhà giàu.
Giờ những người này lại đang nói bà ta như thế nào cơ?
Thật đúng là phu nhân nhà giàu!
Có vẻ như khí chất của bà ta đã hoàn toàn theo kịp rồi!
Giờ phút này, bà ta cảm thấy càng được thể, càng mắng mỏ Chu Dương ác hơn.
"Chu Dương, mày chỉ là một thứ rác rưởi. Bây giờ đây là yến tiệc thành lập thế gia của họ Tạ chúng tao!"
"Mày có biết cái gì gọi là thế gia không?"
"Sau khi Tạ gia trở thành thế gia, thì đã trở thành gia tộc giàu có! Gia tộc siêu phàm đó!"
"Mày có thể đến đây để mở rộng tầm mắt thì cũng nên biết đủ rồi! Giờ lại còn làm loạn ở đây? Có phải mày đang hơi quá đà rồi không!”
Bà Tạ chửi một hơi liền, đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng kɧօáϊ và đầy bá đạo.
Sắc mặt Chu Dương ảm đạm, anh hoàn toàn không ngờ bà Tạ này lại thiểu năng đến như vậy.
"Bà có biết tại sao tôi muốn đưaLinh Ngọc theo không?"
"Bản tài liệu lúc nãy chắc bà đã thấy rồi, bà có biết là nếu như đồng ý với điều khoản đó có nghĩa như thế nào với Linh Ngọc hay không?”
"Nó có nghĩa là cô ấy sẽ mất tất cả, Linh Ngọc sẽ không còn gì cả, bà cảm thấy lúc đó bà sẽ là cái gì?”
Chu Dương giữ bình tĩnh và cố gắng thuyết phục bà Tạ, để bà ta thức tỉnh trở lại.
Lúc này, bà Tạ thực sự đã có chút do dự.
Bà ta thậm chí còn không đọc tài liệu vừa rồi.
Bởi vì bà ta cảm thấy tất cả những người Tạ gia có mặt đều là người thân, chắc là không lừa mình đâu.
Hơn nữa, trước đó bà ta cũng đã bị tẩy não quá nặng.
Trêи thực tế, rất nhiều điều vừa nói đều là những gì trước đó bác cả đã nói với bà ta.
Nói cái gì mà chỉ cần thành lập thế gia thì Tạ gia sẽ được coi là một gia tộc giàu có rồi.
Đến lúc đó, với địa vị của bà ta ở Tạ gia, chắc chắn sẽ là phu nhân nhà giàu chính hiệu.
Đối với bốn từ ‘phu nhân nhà giàu’ đã khiến cho bà Tạ mờ cả mắt.
Đầu óc bà ta toàn những là ‘phu nhân nhà giàu’, đâu lo được những thứ khác nữa.
Lúc này sau khi nghe Chu Dương nói lúc này, bà ta mới bất giác nhìn Tạ Linh Ngọc.
Tạ Linh Ngọc gật đầu với bà ta.
Bà ta do dự trong khoảnh khắc.
Nhưng điều đó xảy ra rất nhanh.
Những người còn lại trong Tạ gia lại bắt đầu tẩy não bà ta.
"Thím hai, đừng nghe tên nhóc thối tha đó nói nhảm!"
"Cậu ta chỉ đang ganh ghét không muốn thấy Tạ gia chúng ta tốt hơn thôi!"
"Đúng vậy, sao thím có thể không có được gì chứ! Đợi Tạ gia chúng ta trở thành thế gia, thành gia tộc giàu có thì thím chính là phu nhân nhà giàu rồi!”
"Linh Ngọc cũng là một đại tiểu thư giàu có!"
"Linh Ngọc có thể bị những lời đường mật của tên nhóc thối tha đó lừa bịp, chẳng lẽ thím hai cũng không phân biệt được tên nhóc đó đang nói cái gì sao?”
Mọi người thi nhau tâng bốc và lừa bịp, thậm chí có người còn chơi chiêu ác: “Thím hai, chúng ta là bà con thân thích bao nhiêu năm nay rồi, thím thà đi tin cái tên phế vật đó cũng không muốn tin chúng tôi sao?”
Với câu nói này, bà Tạ hoàn toàn kiên quyết.
Tên nhóc Chu Dương thối tha kia hẳn là đang lừa dối mình!
Mình bắt nạt nó bao nhiêu năm nay rồi, hơn nữa cuối cùng còn đuổi nó ra khỏi Tạ gia, giờ hai người đã trở mặt với nhau lâu rồi, Chu Dương đã không còn tôn trọng mình như trước đây nữa thì làm sao nó có thể nghĩ cho mình được cơ chứ?
Sau khi hiểu ra điểm này, bà Tạ lại nói: "Chu Dương, mày đừng có giở cái trò này ra, tao sẽ không để mày lừa đâu!”
"Linh Ngọc, con mau lại đây, tránh cái tên ranh thối đó ra xa một chút!”
Bà Tạ ra lệnh cho Tạ Linh Ngọc.
Tạ Linh Ngọc lắc đầu.
Lúc này, cô cũng phát hiện ra mẹ mình thực sự đáng ghét đến như thế nào.
Bà ta là một người phụ nữ hoàn toàn không có đầu óc, rất dễ bị người khác lừa bịp, nhưng luôn không chịu tin vào người thực sự đối tốt với mình.
"Linh Ngọc! Con dám chống lại mẹ đúng không?"
Sự từ chối của Tạ Linh Ngọc khiến bà Tạ vô cùng bức xúc.
Bà ta cảm thấy rằng phẩm giá của mình đã bị thử thách.
"Tạ Linh Ngọc! Tao đã vô cùng vất vả để nuôi mày khôn lớn! Mày lại định vì cái thằng ranh thối tha đó mà trở mặt với tao phải không?”
"Nếu hôm nay mày dám rời đi, tao sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cái đồ vô lương tâm nhà mày!"
Bà Tạ giở ra chiêu ác.
Đây là độc chiêu đối phó với Tạ Linh Ngọc.
Bà ta biết quá rõ rằng con gái mình là một cô gái tốt bụng và hiếu thảo.
Cho dù yêu cầu vô lý đến đâu, chỉ cần bà ta đe dọa Tạ Linh Ngọc bằng cách cắt đứt quan hệ giữa hai mẹ con, Tạ Linh Ngọc nhất định sẽ đồng ý.
Chắc chắn lần này cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt Tạ Linh Ngọc giằng co một lúc, khi cô muốn nói gì đó với bà Tạ, thì đột nhiên câm như hến.
Bởi vì đột nhiên cô phát hiện ra rằng bất kể điều gì cô nói đều vô ích, cô không thể thuyết phục được mẹ mình.
Bao nhiêu năm nay cô đã phải chịu thiệt thòi không phải một lần hai lần. Nếu muốn trách thì phải trách mình có một bà mẹ như vậy thôi.
Cô quay trở lại chỗ ngồi của mình với vẻ miễn cưỡng chấp nhận số phận.
Chu Dương cũng thở dài đi theo Tạ Linh Ngọc quay trở lại.
Những người khác tiếp tục xúc phạm Chu Dương và yêu cầu anh cút ra ngoài.
Kể cả bà Tạ, cùng muốn đuổi Chu Dương cút ra ngoài.
Cuối cùng Tạ Linh Ngọc không nhịn được nữa: “Tôi ở lại, thì Chu Dương cũng phải ở lại!”
Điều này đã khiến mọi người im bặt.
Cuộc họp tiếp tục.
"Được rồi được rồi, chuyện vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ thôi, mọi người đừng để bụng”.
Bác cả nhìn Chu Dương với vẻ dương dương tự đắc, hàm ý đã quá rõ ràng rồi.
Không phải cậu thông minh sao? Không phải cậu ngầu lắm sao? Nhưng mà cậu có thể làm gì được chứ?
Cậu không ngờ rằng bà Tạ lại ngu ngốc như vậy phải không!
Chỉ cần còn bà già ngu độn ấy ở đây, cậu chỉ có nước ngoan ngoãn mà nằm đó cho tôi!
Chu Dương hờ hững nhún vai.
Phải thừa nhận rằng vòng này anh đã thua ông bác Tạ gia này.
"Vậy nếu như mọi người đã không có câu hỏi gì nữa thì các điều khoản lần này có thể chốt được rồi chứ”.
Thu lại ánh mắt nhìn Chu Dương, bác cả tiếp tục nói.
Ông ta khá nóng lòng muốn trở thành gia chủ Tạ gia rồi.
Đến khi sở hữu toàn bộ Tạ gia thì tài sản của ông ta đã tăng lên mấy lần rồi!
“Bác cả, cháu còn có một câu hỏi”, lúc này một người khác của Tạ gia cũng giơ tay.
"Theo quy định trêи này, trong giai đoạn đầu, có thể nhận được cổ phần bằng cách rót vốn vào công ty. Tỷ lệ này được tính như thế nào?"
"Tính toán như thế nào? Đương nhiên là tính theo giá cổ phiếu của tập đoàn mới thành lập. Chuyện này còn không đơn giản sao?", Chu Dương hờ hững nói.
Có tổng cộng một trăm cổ phiếu trong một công ty.
Và mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc trị giá hai mươi triệu.
Sau khi bác cả rót vốn mười triệu, thì sẽ đổi tên công ty thành tập đoàn Tạ Thị trị giá ba mươi triệu.
Nếu ai muốn nắm giữ cổ phần trong tập đoàn này, cứ một phần trăm cổ phần có giá trị trung bình là ba trăm nghìn.
Đây là thuật toán bình thường nhất, cũng có nghĩa là, trong giai đoạn đầu, nếu người Tạ gia muốn nhận thêm cổ phần, họ có thể mua chúng bằng cách lấy tài sản của chính họ ra.
Ít nhất ba trăm nghìn một phần trăm cổ phần, ít nhất Chu Dương cho là như vậy.
Có điều người đặt câu hỏi phớt lờ Chu Dương mà nhìn sang bác cả.
Còn bác cả cũng cười nhạt: "Đương nhiên không phải, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, làm sao có thể theo phương thức tính toán bên ngoài được?"