Chương 1178: Trở về Đông Hải
Chu Dương rất muốn chửi thề, thật sự muốn bổ đầu những người này ra để xem thử bên trong chứa thứ gì.
Nhưng anh vẫn kiềm chế được, thật ra cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút thì vẫn có thể hiểu hành vi của bọn họ.
Suy cho cùng ngôi làng này tách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ chưa từng tiếp xúc với bất kì thứ gì liên quan đến khoa học kỹ thuật, trong quan niệm của họ vẫn luôn tin tưởng và thờ phụng thần linh.
Lúc nhìn thấy hành động Chu Dương liền nhận định Chu Dương chính là thần linh.
Chu Dương cũng chỉ có thể lựa chọn từng bước từng bước thay đổi suy nghĩ của họ.
Đầu tiên, anh xử lý thầy cúng, phá hủy miếu thần.
Sau đó, lại dùng thời gian hai ngày để giải thích cho họ hiểu, trêи thế giới này không tồn tại thần linh, thứ tồn tại duy nhất chỉ là nhân loại mà thôi.
Đồng thời, anh cũng hướng dẫn cách tu hành cho Vũ Hành Tôn.
Nhân phẩm của Vũ Hành Tôn đã trải qua khảo nghiệm, mà tuổi tác của ông ấy cũng khá cao, thông qua việc tu hành có thể kéo dài tuổi thọ.
Chu Dương dặn Vũ Hành Tôn phải dạy lại cách tu hành cho những người trong làng, cứ như vậy, bọn họ sẽ không còn tin tưởng mù quáng vào những thứ như thần linh này nữa.
Thật ra Chu Dương làm chuyện này cũng là vì cân nhắc toàn cục.
Mặc dù anh đã đánh bại Hóa thân đạo trời, nền văn minh siêu hình đã có thể tiếp tục phát triển.
Nhưng nền văn minh siêu hình dù sao cũng là một nền văn minh đơn độc, Chu Dương cũng không có khả năng gióng trống khua chiêng khiến nó khôi phục lại trạng thái lúc trước một lần nữa.
Xung đột văn minh.
Rất đơn giản, nhân loại cần phải tin tưởng vào nền văn minh khoa học, nếu Chu Dương gióng trống khua chiêng tuyên truyền văn minh siêu hình học, đồng thời cũng chứng minh văn minh siêu hình học mạnh mẽ, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người trêи thế giới này tin vào siêu hình học, từ đó coi thường khoa học.
Mà trêи thực tế thì không thể xem nhẹ khoa học được! Đây là một nền văn minh cũng rất mới và mạnh mẽ, hành trình của lịch sử chính là như vậy, nền văn minh trước sẽ bị văn minh kế tiếp thay thế.
Cho nên Chu Dương đã nghĩ ra cách này.
Vẫn phải để nền văn minh siêu hình học phát triển tiếp, nhưng không thể công khai truyền bá nó được.
Do đó thôn làng tách biệt với thế giới bên ngoài này vừa vặn chính là lựa chọn tốt nhất.
Để bọn họ lựa chọn tu hành, cũng sẽ không có xung đột gì với nền văn minh khoa học.
Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, mặc dù mọi người rất nhiệt tình giữ lại nhưng Chu Dương phải tạm biệt ngôi làng nhỏ này.
Đặc biệt là Vũ Hành Tôn càng cảm động và lưu luyến, được Chu Dương tận tình hướng dẫn cách tu hành mấy ngày ngắn ngủi, ông ấy đã được người trong thôn coi là thầy cúng mới.
Đương nhiên, chỉ là vị trí giống thầy cúng thôi chứ mọi người cũng không gọi Vũ Hành Tôn là thầy cúng nữa, bởi vì người trong làng đã không tin trêи thế giới này có thần linh.
Vũ Hành Tôn không ngờ hai người mà mình thuận tay cứu lại giúp thôn làng nhỏ này thay đổi nhiều đến vậy, cho nên ông ấy cực kỳ kϊƈɦ động.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không giữ được Chu Dương và Thẩm Bích Quân ở lại.
Chu Dương và Thẩm Bích Quân quay về công ty Danh Dương ở thành phố Đông Hải.
Mọi chuyện ở đây vẫn đang vận hành bình thường, chỉ có điều vị trí đội trưởng đội bảo vệ của công ty Danh Dương vẫn đang để trống.
Đó là là vị trí của Ngưu Xuyên.
Ngưu Xuyên vĩnh viễn không về được nữa.
Chu Dương trầm mặc, không chỉ Ngưu Xuyên không về được, mà Chu Minh, Hổ gia và tất cả võ giả của Hứa gia, Chu gia cũng thế.
Trận chiến lần này, hầu như tất cả mọi người Hứa gia đều đã hi sinh, chỉ còn lại vài người kém cỏi.
Những người này không đủ khả năng để làm được việc lớn, bây giờ tình hình của Hứa gia và Chu gia chắc chắn không mấy tốt đẹp.
Chu Dương đang nghĩ, có lẽ anh nên thu xếp mọi chuyện giúp bọn họ.
Trước mắt, việc quan trọng nhất đối với Chu Dương là giải quyết chuyện của Thẩm Bích Quân.
Anh và Thẩm Bích Quân đang ngồi trong phòng của đội trưởng đội bảo vệ, bỗng nhiên Lâm Tử Ngọc xông vào: "Chu Dương, nghe nói anh đã trở về?"
Lâm Tử Ngọc hấp tấp xông vào, sau khi nhìn thấy Thẩm Bích Quân bên cạnh anh thì hơi sững sờ: "Cô ấy, cô ấy…”
Lâm Tử Ngọc sững sờ.
Trong căn phòng này, lại có một cô gái có ngoại hình giống hệt mình!
"Đừng kinh ngạc, cô ấy chính là cô, hay nói đúng hơn, cô ấy vốn dĩ là cô", Chu Dương thản nhiên nói: "Tôi cũng từng nói với cô rồi đấy”.
"Thế, thế còn tôi…”, Lâm Tử Ngọc không biết nên nói gì.
Bởi vì Chu Dương thật sự dẫn về một cô gái giống mình như đúc!
Ngay lúc này này, cô đã có thể xác định, những gì trước kia Chu Dương nói với mình, đều là thật.
Cô chỉ là một kẻ giả mạo, mà Thẩm Bích Quân, mới là chủ tịch thật sự của công ty Danh Dương.
Giờ khắc này, trong đầu Lâm Tử Ngọc là một mớ hỗn độn.
Tiềm thức nói cho cô biết, tất cả những gì Chu Dương nói đều là thật.
Nhưng lý trí lại không cho phép cô tiếp nhận sự thật này.
Không thể tin nổi! Vậy rốt cuộc Lâm Tử Ngọc là ai? Tựa như cô và Thẩm Bích Quân chỉ đổi tên cho nhau!
Nhưng bây giờ Thẩm Bích Quân đang ngồi sờ sờ ở trước mặt, còn cô nên đi đâu về đâu?
"Anh định làm gì?", Lâm Tử Ngọc cắn răng nói.
"Trả mọi thứ về chỗ cũ thôi, mặc dù tôi biết chuyện này rất không công bằng với cô, nhưng xin lỗi, người biến mọi chuyện thành ra thế này cũng không phải là tôi”, Chu Dương bình tĩnh nói.
Anh biết việc này là một việc vô cùng tàn nhẫn với Lâm Tử Ngọc.
Nhưng biết làm sao đây? Công ty Danh Dương là tâm huyết của Thẩm Bích Quân.
Sau này để Lâm Tử Ngọc đi con đường riêng của mình vậy, tin rằng với những kinh nghiệm của cô, tương lai sẽ phát triển nhanh chóng.
Chu Dương hoàn toàn có thể nghĩ ra rất nhiều lý do cho việc Lâm Tử Ngọc từ bỏ công ty Danh Dương.
Ví dụ như, nói cô cảm thấy công ty Danh Dương đã không có tính khiêu chiến nữa, cô muốn tìm một thử thách mới, nên đã tặng công ty Danh Dương cho một cô gái có ngoại hình rất giống với cô là Thẩm Bích Quân.
Đến lúc đó, toàn bộ công ty Danh Dương sẽ mở một bữa tiệc long trọng để chia tay cô, cứ như vậy, danh tiếng của cô sẽ nổi như cồn.
Cô hoàn toàn có thể đi tới một tập đoàn lớn mạnh hơn để đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc nào đó, cuộc sống chắc chắn cũng sẽ tốt đẹp.
Nói trắng ra, Chu Dương không thiếu tiền, có thể cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng Lâm Tử Ngọc không phải là một phần trong cuộc sống của anh, anh có thể cho Lâm Tử Ngọc rất rất nhiều tiền, nhưng bất luận thế nào, Lâm Tử Ngọc đều phải rời khỏi cuộc sống của anh.
Lâm Tử Ngọc nhìn Chu Dương chằm chằm, sau đó lại nhìn sang Thẩm Bích Quân, cuối cùng nói: "Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần”.
"Anh nói rất đúng, vốn dĩ tôi không liên quan gì đến cuộc sống của anh, do đó anh cũng không cần cảm thấy áy náy, tôi đi là được”.
Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân nhún vai, tỏ vẻ chuyện này anh cũng không để ý lắm, đi thì đi thôi.
Nhưng Thẩm Bích Quân lại im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Anh chắc chưa, Chu Dương?"
"Ánh mắt lúc nãy của cô ấy, rất giống với tôi trước kia”.
"Cô trước kia?", Chu Dương hơi sững sờ, sau đó rất nhanh phản ứng lại.
Trước kia Thẩm Bích Quân bởi vì tuyệt vọng với Chu Dương, cho nên mới chủ động đi vào thế giới nhỏ, chấp nhận để cô gái có thể khống chế Hoàng đế tiên sư chiếm lấy cơ thể mình.
Đêm hôm đó, Thẩm Bích Quân đứng ở cửa phòng làm việc nghe được cuộc điện thoại giữa Chu Dương và Tạ Linh Ngọc, sau đó cô cũng quay người rời đi với ánh mắt tuyệt vọng như thế.