Mục lục
Chàng rể xuất chúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651: Gặp liễu tuyết​








Chương 651: Gặp Liễu Tuyết



Sau khi Chu Dương rời khỏi công ty, anh đi lòng vòng bên ngoài, tâm trạng rất rối bời.



Anh biết rằng, những gì Thẩm Bích Quân làm hôm nay đều muốn tốt cho anh, muốn tìm lại sự tôn nghiêm và thể diện đã mất đi trong nhiều năm trước mặt đám người bà Tạ, chứng minh mình không phải đồ vô dụng như lời họ nói.



Tất cả những điều này thật sự rất quan trọng đối với Chu Dương.



Chu Dương không phải là đồ vô dụng, mọi thứ không phải do bà Tạ hay đám họ hàng đó nói là được.



Tất cả đều dựa vào thực lực của bản thân anh, cũng như những mục tiêu và phương hướng để anh nỗ lực phấn đấu.



Nếu Chu Dương cam tâm tình nguyện làm một con cá ướp muối, vậy thì, cho dù người khác có tạo cơ hội cho anh như thế nào, anh cũng không có cách chứng minh bản thân trước mặt đám người bà Tạ.



Ngược lại, nếu bản thân Chu Dương không phải đồ vô dụng, mà có thủ đoạn và thực lực rất mạnh mẽ, vậy thì, cho dù anh không chứng minh bản thân trước mặt đám người bà Tạ và họ vẫn cho rằng anh là đồ vô dụng, thì anh cũng không phải là đồ vô dụng.



Mà trong mắt người khác, anh đã là một nhân vật không thể coi thường, cũng là người có địa vị hết sức quan trọng ở Đông Hải.



Chu Dương không oán trách Thẩm Bích Quân làm điều thừa, anh chỉ cảm thấy Thẩm Bích Quân quen biết anh trong thời gian dài như vậy mà vẫn không hiểu được suy nghĩ thật sự của anh.



Chu Dương vốn dĩ không quan tâm đến cách nhìn của đám người bà Tạ.



Dù đám người bà Tạ cho rằng anh là một người tài ba xuất chúng, vậy có làm sao?



Điều Chu Dương có thể đạt được, không phải là sự tán dương và nịnh bợ của họ.



Đây không phải những điều mà Chu Dương muốn.



Cứ coi như đám người bà Tạ cho rằng Chu Dương là đồ vô dụng, vậy thì Chu Dương thật sự là một đồ vô dụng sao?



Cho nên, trêи thực tế, Chu Dương vẫn không đồng tình với cách làm ngày hôm nay của Thẩm Bích Quân.



Có điều, Chu Dương biết Thẩm Bích Quân muốn tốt cho mình.



Chỉ là, trong lòng luôn tồn tại vướng mắc, điều này khiến Chu Dương cảm thấy không thoải mái một cách vô cớ, anh không muốn ở lại công ty, chỉ muốn ra ngoài đi dạo, thả lỏng tinh thần.



Nếu không, Chu Dương không dám đảm bảo mình sẽ không vì kϊƈɦ động mà làm ra những chuyện bốc đồng.



Đi dạo phố ở thành phố Đông Hải, Chu Dương bất ngờ phát hiện, Tết âm lịch sắp đến gần, toàn thành phố Đông Hải mặc dù thay đổi rất náo nhiệt, song vẫn mang đậm hương vị Tết.



Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là các đường phố lớn ở thành phố Đông Hải thật sự vắng vẻ nhiều.



Không ít cửa hàng hai bên đường gần đây đều đóng cửa sớm vào thời điểm này.



Chu Dương đi được một đoạn đường, hầu hết tất cả cửa hàng đều đóng cửa.



Tuy nhiên, cũng may tất cả đồ được bày bán trong những cửa hàng đóng cửa kia đều không phải vật phẩm thiết yếu cuộc sống, hầu hết là những thứ đồ như quần áo, giày dép.



Hầu hết mọi người trước thềm năm mới đã mua sắm quần áo Tết từ rất sớm rồi, cho nên những cửa hàng này, bây giờ không đóng cửa thì cũng không có việc gì làm.



Trong vô thức, Chu Dương đã lang thang gần một tiếng đồng hồ.



Trong một giờ này, Chu Dương cũng suy nghĩ rất nhiều.



Bây giờ anh hiểu được cách làm của Thẩm Bích Quân.



Thẩm Bích Quân tuyệt đối không có ác ý, cũng không có bất kì ý trêu đùa nào với Chu Dương.



Toàn bộ chuyện cô ấy làm, đều dựa trêи góc độ của Chu Dương để suy nghĩ.



Nhưng Chu Dương phát hiện ra một vấn đề, đó là Thẩm Bích Quân mặc dù đứng trêи góc độ của anh để suy nghĩ, nhưng cô ấy không thể biết mọi suy nghĩ trong lòng anh lúc này rốt cuộc là gì, mục tiêu tương lai của anh sau này ra sao.



Thẩm Bích Quân cho rằng anh muốn nổi bật, nở mày nở mặt trước người Tạ gia, đây là suy nghĩ ở góc độ hạn hẹp.



Trêи thực tế, ánh mắt của Chu Dương luôn hướng về Chu gia ở thủ đô, Chu Dương cũng không thèm quan tâm đến những gia tộc lớn ở Đông Hải, như Tôn gia, Tô gia, huống hồ là đám họ hàng và bà Tạ.



Bọn họ trong mắt của Chu Dương, chỉ có thể là khách qua đường.



Cho dù bây giờ anh và Tạ Linh Ngọc có quan hệ vợ chồng, một khi Chu Dương trở về Chu gia lần nữa, anh cũng sẽ không để những kẻ nịnh hót như bà Tạ có được lợi ích gì, càng không để bọn họ vì mình mà lấy tên tuổi của Chu gia ra bên ngoài làm xằng làm bậy.



Chu Dương sớm đã nghĩ xong toàn bộ những điều này.



Soạt.



Khi Chu Dương đang trầm tư suy nghĩ, một con bọ cánh cam màu đỏ đột nhiên đậu bên cạnh Chu Dương, phát ra âm thanh chói tai.



Chu Dương cũng bất ngờ bị giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn con bọ cánh cam màu đỏ đậu trêи người, anh khẽ cau mày lại.



Bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại ngay sát bên cạnh anh, có thể nói, nếu như tài xế không chú ý thì sẽ đâm vào anh.



Chu Dương đang chuẩn bị nổi giận, một âm thanh quen thuộc truyền qua.



“Anh Chu, là anh sao?”



Chu Dương liếc nhìn, mới phát hiện người lái xe lại là người quen của mình.



Liễu Tuyết của vịnh Lục Cảnh.



Nhìn thấy người quen, lửa giận vừa nãy của Chu Dương cũng tan biết trong chớp mắt.



Nghĩ lại, Liễu Tuyết cũng không cố ý làm như vậy.



“Thì ra là cô Liễu, thật trùng hợp.”



Chu Dương cười chào hỏi một tiếng.



“Anh Chu ở đây làm gì? Muốn đi đâu sao? Tôi có thể chở anh đến đó.”



Liễu Tuyết nhìn Chu Dương, vẻ mặt đầy hưng phấn và kϊƈɦ động, cô nói thẳng ra mà không cần suy nghĩ.



Cô nói xong mới phát hiện ra điều khác thường, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng.



Vừa nãy, lúc cô lái xe trêи đường, nhìn thấy bóng người trước mắt rất quen thuộc, muốn lại gần xem thử.



Liễu Tuyết nhận ra Chu Dương, trong lòng nhất thời vui mừng kϊƈɦ động, chân đạp ga cũng mạnh hơn, suýt chút nữa đụng trúng Chu Dương.



Sau khi nhìn thấy đúng là Chu Dương, Liễu Tuyết vui mừng khôn xiết.



“Hì, cô muốn đi đâu? Ăn mặc lại đẹp như vậy, không phải đi hẹn hò chứ, nếu như thật sự đi hẹn hò, tôi không nên làm phiền.”



Chu Dương không ngờ Liễu Tuyết sẽ nói với mình những lời này, anh không nén nổi sự bất lực, cúi xuống nhìn bản thân.



Nhìn anh như bộ dạng muốn đi đâu đó mà không có xe sao?



So với Liễu Tuyết mà anh gặp ngày hôm qua, hôm nay cô ăn mặc càng đẹp hơn, quần áo trêи người đều lựa chọn kĩ càng, Chu Dương có thể nhận ra, những bộ quần áo này đều là hàng rất thời trang, tuyệt đối không phải quần áo mặc bình thường.



Ít nhất, bây giờ nơi mà Liễu Tuyết sắp đi cũng khá quan trọng đối với cô.



Về chuyện hẹn hò, đơn thuần chỉ là Chu Dương thuận miệng nói.



Dù sao, Tết sắp đến, hẹn hò trở thành chủ đề rất phổ biến, dường như hàng ngày anh đều có thể đọc tin tức liên quan đến hẹn hò yêu đương ở trêи mạng.



Hơn nữa, thông qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua, Chu Dương biết hiện giờ Liễu Tuyết vẫn độc thân, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của chuyện hẹn hò yêu đương.



Liễu Tuyết nghe thấy Chu Dương nói như vậy, nhất thời đỏ mặt, thậm chí nét mặt hơi khó chịu.



Cô không ngờ, cách ăn mặc tùy tiện của cô thế này mà Chu Dương lại cho rằng cô sắp đi hẹn hò.



“Không phải, không phải, anh Chu, tôi không phải đi hẹn hò, hơn nữa, nếu tôi đi hẹn hò thì cũng không có ai để ý.”



“Tôi đang trêи đường đến câu lạc bộ Silver Lake.”



Liễu Tuyết nhanh chóng thanh minh giải thích.



Không biết tại sao Liễu Tuyết không muốn để Chu Dương hiểu nhầm mình đi hẹn hò, thậm chí còn nói cho Chu Dương nghe điểm đến của mình.



“Ha ha, không sao, dựa vào tố chất của cô Liễu, nếu như thật sự muốn đi hẹn hò, tôi nghĩ, chắc chắn có vô số người xếp hàng đợi đấy.”



Chu Dương mỉm cười, thảo luận chuyện hẹn hò yêu đương với một cô gái như vậy, suy cho cùng vẫn có phần khó xử.



Nhưng Liễu Tuyết nói cô sẽ đi đến câu lạc bộ Silver Lake, khiến Chu Dương nghĩ đến địa điểm tiếp theo anh muốn đi.



Đến câu lạc bộ Silver Lake, tìm Trần Thế Hào nói chuyện, có lẽ sẽ giải quyết được những khúc mắc ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK