Chương 687: Nhận nhầm người rồi sao?
Chương 687: Nhận nhầm người rồi sao?
“Chuyện này không cần anh phải lo, anh vẫn nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn, anh là người của công ty Danh Dương mà lại đi cấu kết với người khác, chắc chắn có một số mánh khóe không muốn người khác biết, mang lại tổn thất cho công ty Danh Dương.”
Liễu Tuyết lạnh lùng nói, càng bắt đầu chán ghét cái tên Cố Minh này.
“Con ranh này, cô nói cái gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem nào?”
Lúc này, lời của Liễu Tuyết như mũi kim chọc vào nỗi đau của Cố Minh, khiến hắn nổi trận lôi đình.
“Sao hả? Chọc vào nỗi đau thầm kín của anh à? Muốn người khác không biết thì mình đừng có làm?”
Liễu Tuyết cười khẩy.
“Muốn chết hả?”
Cố Minh nghe xong liền nổi giận, điều hắn sợ nhất chính là những mánh khóe ở bên ngoài của hắn bị người của công ty biết được, từ đó sẽ đi điều tra hắn.
Bây giờ Liễu Tuyết nói như vậy, vô tình chọc vào nỗi đau thầm kín của Cố Minh.
Lúc Cố Minh nổi giận, hắn giơ tay lên định tát vào mặt của Liễu Tuyết.
Chỉ là một con ranh con thôi mà, Cố Minh trước đây không biết đã giở trò với bao nhiêu cô gái như vậy, có ai không ngoan ngoãn vâng lời trước mặt hắn đâu.
Liễu Tuyết đối mặt với Cố Minh, thấy hắn giơ tay lên định tát vào mặt mình, cũng không né tránh.
Đồng Diễm ở bên cạnh nhìn thấy cũng không hề ngăn cản.
Cô ta cũng coi thường Liễu Tuyết, có tiền thì giỏi lắm sao, không coi ai ra gì, dạy dỗ cậu ta chút cũng tốt.
Cái tát này của Cố Minh ít nhất sẽ để lại một vết tay rõ nét trêи mặt của Liễu Tuyết, ít nhất cũng phải lưu lại vài ngày.
Có điều, cánh tay của Cố Minh vừa đưa lên nhưng lại chậm chạp không đánh xuống.
Đột nhiên, một cánh tay vươn ra từ bên hông của Cố Minh, siết chặt cổ tay của Cố Minh, khiến hắn không cựa quậy được.
Đồng Diễm nhìn người vừa đến là một người đàn ông, không hề quen biết, nhưng lại có vẻ phong thái hơn người, không phải là một nhân vật tầm thường.
Còn Trương Dũng vừa nhìn liền nhận ra người này.
Chu Dương.
“Chu Dương, cậu muốn làm gì, còn không mau buông tay, dám đắc tội với Cố tổng, tôi thấy cậu không muốn tồn tại ở công ty Danh Dương nữa rồi.”
Trương Dũng hét lớn.
Hắn không ngờ, mình lại gặp Chu Dương ở đây.
Sau khi nghĩ kĩ lại, Trương Dũng sớm đã biết, Chu Dương làm việc ở công ty Danh Dương, nhưng chỉ là một nhân viên bình thường, chức vụ thấp kém.
Một nhân viên nhỏ, căn bản không được coi trọng ở công ty Danh Dương tầm cỡ như vậy.
Còn Trương Dũng ngày hôm qua bị Chu Dương dạy dỗ nghiêm khắc một trận, đến bây giờ, vẫn dồn nén một cục tức trong bụng, chưa tìm ra cách nào để trả đũa.
Trương Dũng không ngờ rằng, hắn không cần tìm kiếm khắp nơi, cũng chẳng cần tốn chút công sức nào.
Chu Dương lại tự mình tìm đến, hơn nữa, còn đưa tay ra ngăn cản Cố Minh dạy dỗ Liễu Tuyết.
Không sai, Trương Dũng chỉ hợp tác với công ty Danh Dương, không hề liên quan gì đến Chu Dương – một nhân viên của công ty Danh Dương, nhưng Cố Minh thì không như vậy.
Cố Minh dù sao cũng là phó tổng của một bộ phận, đối phó với một nhân viên bình thường chức vụ thấp như Chu Dương, căn bản chỉ là cái phất tay, là một chuyện không cần tốn sức.
“Cố tổng, người này tên Chu Dương, là một nhân viên nhỏ chức vụ thấp của công ty Danh Dương, làm ở công ty Danh Dương nhiều năm rồi nhưng không có tiến bộ chút nào, lần này, tôi thấy cậu ta không biết phải trái, lại dám động tay với anh.”
Trương Dũng nhìn bóng lưng của Cố Minh, muốn đổ thêm dầu vào lửa để Cố Minh nổi giận hơn với Chu Dương.
Tuy nhiên, Trương Dũng nói xong liền phát hiện Cố Minh vẫn bất động không hề nhúc nhích.
Không chỉ như vậy, thân thể của Cố Minh còn hơi run rẩy, hai chân cũng mềm nhũn.
“Cố tổng?”
Trương Dũng cau mày không hiểu tại sao, hắn bước đến bên cạnh Cố Minh, đẩy nhẹ Cố Minh một cái, muốn xem hắn rốt cuộc bị làm sao.
Thế nhưng, Trương Dũng vừa bước đến bên cạnh Cố Minh, đột nhiên sững sờ.
Trong ấn tượng của Trương Dũng, một Cố Minh mập mạp, lòng tham vô đáy nhưng rất có thủ đoạn, lúc này sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi như mưa, trong mắt đầy vẻ sợ sệt và hoảng loạn, khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó, nhưng căn bản không có sức để nói ra.
Đây đâu phải Cố Minh trong ấn tượng của Trương Dũng đâu.
Rõ ràng là nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm khiến người ta khϊế͙p͙ sợ, mới có phản ứng như này.
Nhưng ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở trước sảnh của công ty Danh Dương, xung quanh không có thứ gì đáng sợ.
Trương Dũng nghĩ không ra tại sao Cố Minh lại có phản ứng như vậy.
“Cố tổng?”
Chỉ là, không đợi Trương Dũng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cố Minh kéo thân hình mập mạp ngã phịch xuống đất, nhìn Chu Dương đứng trước mặt hắn với vẻ tuyệt vọng.
“Chu… Chu tổng…”
Cố Minh sợ hãi cực độ.
Đồng thời, trong lòng hắn tồn tại một dấu hỏi cực lớn.
Tại sao sự việc lại thành ra như vậy?
Tại sao sự việc lại thành ra như vậy?
Rõ ràng hắn đang yên đang lành ở trong phòng làm việc, nhận cuộc điện thoại của Trương Dũng, đi xuống đón tiếp đối phương, thuận tiện làm quen với Liễu Tuyết mà Trương Dũng giới thiệu.
Liễu Tuyết có chọc vào nỗi đau của hắn, coi thường và phớt lờ hắn thì đã đành.
Cố Minh cũng không quan tâm những điều này.
Nhưng hắn không thể đoán ra tại sao Chu Dương lại xuất hiện ở đây.
Tại sao người ngăn cản hắn lại là Chu Dương.
Cố Minh làm việc nhiều năm ở công ty Danh Dương, sao có thể không biết Chu Dương.
Vốn dĩ chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường ở công ty Danh Dương, nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, Chu Dương như ngồi ở đầu tên lửa, thăng chức với tốc độ nhanh chóng khiến người khác bất ngờ.
Thậm chí, Chu Dương nhảy vọt lên trở thành người phụ trách hai dự án rất lớn của công ty Danh Dương và là cổ đông lớn thứ hai chỉ đứng sau chủ tịch Thẩm Bích Quân của công ty Danh Dương.
Có thể nói, Cố Minh bây giờ có thể cuốn gói ra đi chỉ dựa vào một câu nói của Chu Dương.
Cố Minh thầm run rẩy, muốn mở miệng giải thích điều gì đó nhưng hắn lại phát hiện ra, bất luận mình cố gắng ra sao cũng không thể lên tiếng, giống như có thứ gì đó bịt kín miệng hắn vậy.
Lời của Cố Minh lại lọt vào tai của Liễu Tuyết, Đồng Diễm và Trương Dũng.
Liễu Tuyết thầm gật đầu, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, hóa ra Chu Dương là quản lý cấp cao của công ty Danh Dương, đến phó tổng giám đốc như Cố Minh cũng phải sợ người này.
Trương Dũng và Đồng Diễm nhìn Cố Minh với vẻ khó tin, rồi lại nhìn sang Chu Dương.
Sắc mặt Đồng Diễm kinh ngạc, không hiểu tại sao Cố Minh lại khϊế͙p͙ sợ Chu Dương như vậy.
Còn trong lòng Trương Dũng lại kinh động như sóng nước cuồn cuộn, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Hắn không ngờ rằng, Cố Minh lại sợ Chu Dương đến mức này, hơn nữa lại xưng hô với Chu Dương là Chu tổng?
Chu tổng?
Đến phó tổng như Cố Minh cũng sợ Chu Dương, vậy cậu ta là ai ở trong công ty Danh Dương?
Lúc này, Trương Dũng nhận ra não mình hơi vô dụng.
Rõ ràng trong bữa tiệc của bà Tạ ngày hôm qua, Chu Dương được biết đến như một nhân viên bình thường, bây giờ sao có thể trở thành người khiến Cố Minh sợ hãi như vậy?
“Cố tổng, anh không nhận nhầm chứ? Cậu ta tên là Chu Dương, chỉ là một nhân viên bình thường của công ty Danh Dương, cậu ta còn ở rể trong nhà em họ tôi, sao có thể là Chu tổng gì đó chứ?”
———————-