Chương 664: Hãy nể mặt tôi!
Chương 664: Hãy nể mặt tôi!
“Yên tâm đi, không sao đâu, những người này vẫn không đủ để uy hϊế͙p͙ được tôi.”
Chu Dương có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của Liễu Tuyết, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Ít nhất, Liễu Tuyết lo lắng cho mình.
“Tôi đã thả người rồi, anh mau buông tôi ra.”
Lý Minh Phong liên tục vỗ đánh vào tay Chu Dương, muốn Chu Dương buông ra.
Chu Dương cũng không muốn bóp chết Lý Minh Phong, anh dùng tay đẩy mạnh Lý Minh Phong ra khiến hắn liên tục ngã lùi về phía sau.
“Anh thực sự muốn gây khó dễ với Lý gia tôi sao?”
Lý Minh Phong bị hai tên đàn em giữ chặt, hắn thở hổn hển, vết đỏ trêи mặt cũng từ từ tiêu tan, nhưng dấu tay hằn trêи cổ sẽ không thể mất đi trong một lúc một nháng được.
Khó khăn lắm Lý Minh Phong mới có thể hít thở được bình thường, hắn giận dữ nhìn Chu Dương, thấp giọng nạt nộ.
Lý Minh Phong lúc này đã rất tức giận, hắn nóng lòng muốn ném ngay Chu Dương xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn.
Nhưng hắn biết chỉ dựa vào mình và hai tên đàn em, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Chu Dương.
Tuy nhiên, với tư cách là cháu đích tôn của Lý gia, trước ngày hôm nay, Lý Minh Phong chưa từng phải chịu nhục nhã như bây giờ.
Bị người ta không nể mặt đã đành, đã thế lại còn bị bóp cổ uy hϊế͙p͙.
Nếu chuyện như vậy bị truyền ra ngoài, Lý Minh Phong cảm thấy chắc chắn mình sẽ bị người ta cười nhạo.
Quan trọng nhất, điều này sẽ làm tổn hại đến thể diện của Lý gia.
Những gì Chu Dương làm không chỉ khiến Lý Minh Phong bẽ mặt, mà còn là sự khiêu chiến đối với Lý gia.
“Gây khó dễ với Lý gia mấy người?”
Chu Dương nhìn Lý Minh Phong với vẻ mặt lãnh đạm, anh lạnh lùng nói.
“Lý gia cũng xứng sao?”
Rầm!
Chu Dương nói câu này rất nghiêm túc, giọng nói cũng không nhỏ, lập tức làm náo động cả cậu lạc bộ Silver Lake.
Tất cả người ở đại sảnh tầng một, và cả ở tầng hai đều đổ xô đến xem náo nhiệt, ánh mắt đều tập trung vào Chu Dương.
Người này rốt cuộc là ai?
Sao anh ta dám nói như vậy?
Anh ta có tự tin gì để nói những điều như vậy?
Anh ta không biết hậu quả của việc nói những lời như vậy là như thế nào sao?
“Anh!”
Lý Minh Phong không biết phải nói gì nữa, Lý gia mà hắn luôn tự hào lại bị anh khinh thường như vậy.
Đây rõ ràng là sự thách thức đối với Lý gia.
“Ha ha, Lý Minh Phong, cậu làm cái trò gì ở đây thế? Ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong chuyện à?”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ tầng hai.
Mọi người vừa nhìn thì thấy một thanh niên, theo sau là bảy tám người, đang đi về phía Lý Minh Phong.
Và người nói là người dẫn đầu trong số những người này.
“Đó là ai mà hống hách như vậy?”
“Người này mà ông không biết à? Đó là Thái Hùng của Thái gia ở Đông Hải, nghe nói vừa từ nước ngoài trở về, không ngờ lại xuất hiện ở đây.”
“Thái gia? Vậy chẳng phải là một gia tộc ở cùng đẳng cấp với Lý gia hay sao?”
“Đúng vậy, nhìn người đi phía sau Thái Hùng đi, đó chính là Tôn Hạo của Tôn gia ở Đông Hải, Tôn gia đó mới đích thực là gia tộc hạng nhất.”
“Hừ, chỉ là một thành viên bất tài của dòng họ Tôn mà thôi, hoàn toàn không có chỗ đứng tại Tôn gia nên hắn chỉ có thể theo sau đám người Thái Hùng này để tìm kiếm chỗ đứng.”
…
Khi mọi người khi nhìn thấy đám người đó tới liền cảm thấy ngạc nhiên, trong chốc lát tiếng bàn luận xôn xao.
Không ai nghĩ rằng Lý Minh Phong của Lý gia và cả Thái Hùng của Thái gia đều xuất hiện tại câu lạc bộ Silver Lake ngày hôm nay, dường như họ đã đến đây cùng nhau.
Một Lý Minh Phong có thể không phải là đối thủ của Chu Dương.
Tuy nhiên, điều này không chắc đã xảy ra với Thái Hùng.
Chu Dương liếc mắt nhìn người vừa nói, ánh mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Vừa rồi anh cũng đã nghe được mọi người nói gì, đương nhiên biết người này chính là Thái Hùng, người của Thái gia.
Về phần Thái gia, Chu Dương cũng có biết.
Nếu nói Lý gia thuộc gia tộc hạng hai với địa vị cao ở Đông Hải cũng đã không có mấy người dám dây vào họ.
Vậy thì, Thái gia này đã được nâng cấp thành gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải.
Thái gia lớn mạnh hơn Lý gia về địa vị và thực lực, thậm chí có thể so sánh ngang ngửa với Tô gia.
Điều khiến tất cả mọi người tập trung vào lúc này chính là Thái gia và Lý gia không giống nhau.
Lý gia muốn dấn thân vào lĩnh vực ngoại thương, nhưng Thái gia là dòng dõi võ thuật, đã được truyền lại đến nay hàng trăm năm.
Hơn nữa, Thái gia có sức ảnh hưởng lớn ở Biển Hoa Đông, thậm chí ở cả thủ đô và nhiều nơi ở nước ngoài.
Thái Hùng này cũng khác với Lý Minh Phong.
Nếu Lý Minh Phong là một công tử bột chỉ biết ăn chơi thì Thái Hùng lại là một kẻ tàn nhẫn.
Thái Hùng là một người đàn ông cao lớn với cơ bắp lực lưỡng không thể che giấu.
Ngay cả khi đang mặc quần áo cũng nhìn thấy được những cơ bắp này đang nhô lên.
Chu Dương nhìn Thái Hùng, anh cảm nhận được một chút áp lực từ trêи người Thái Hùng này.
Điều này khiến Chu Dương hơi ngạc nhiên.
Có thể nói cho tới bây giờ, có rất ít người có thể làm cho Chu Dương cảm thấy áp lực.
Ngay cả ở tỉnh Hồ Nam, khi đối mặt với tên Giang Phong kia, Chu Dương cũng không có áp lực như vậy.
Theo như cách nói của Ngưu Xuyên, Giang Phong đã ở rất gần cảnh giới của một tông sư võ giả.
Vậy hiện tại, người tên Thái Hùng này liệu có sức mạnh của một tông sư võ giả hay không?
Chu Dương thầm lắc đầu, anh không cho rằng Thái Hùng đã đạt đến được cảnh giới tông sư võ giả.
Nếu như tông sư võ giả dễ đột phá như vậy, thì sẽ không đáng giá nữa, cũng không thể có sức ảnh hưởng lớn như vậy, số lượng cũng đã không ít như thế.
Chu Dương lại càng chú ý hơn đến một người trông vô cùng quen thuộc ở phía sau Thái Hùng.
Chu Dương chỉ hồi tưởng lại một chút liền lập tức nhận ra người này là ai.
Tôn Hạo, khi ba cô gái Rocket Girls biểu diễn tại buổi hoà nhạc ở Đông Hải, đã bị kẻ nào đó ám sát.
Nếu như Chu Dương không phát hiện kịp thời mà chặn lại, thì hậu quả của ba cô gái đó sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Và chuyện này cho đến nay vẫn chưa có kết quả.
Nhưng Chu Dương biết cái tên Tôn Hạo này là đáng ngờ nhất.
Bởi vì, vào thời điểm diễn ra buổi biểu diễn, Tôn Hạo đã bị chị Dương chế nhạo một trận nên thân.
Là người của Tôn gia, tuy chỉ là một thành viên thuộc chi thứ, nhưng Tôn Hạo lại cho rằng chị Dương đang giễu cợt, chế giễu mình.
Cho nên, lần đó, Tôn Hạo là kẻ đáng ngờ nhất.
Tuy nhiên, trước giờ vẫn không có bằng chứng, nên cũng không ai quan tâm đến vấn đề này nữa.
Chu Dương không ngờ sau thời gian dài như vậy lại có thể gặp được Tôn Hạo ở đây.
Khi Chu Dương nhìn Thái Hùng và Tôn Hạo, ánh mắt của Thái Hùng cũng chú ý đến Chu Dương.
Với những gì đang xảy ra ở đây, có thể thấy rất rõ hai người đang ở dưới kia kẻ nào đang phải chịu lép vế.
Thái Hùng chỉ nhìn lướt qua, liền biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
Hơn nữa, Liễu Tuyết đứng ở phía sau Chu Dương vẫn đang mang một vẻ mặt ‘may mà thoát nạn’ cộng thêm một dáng vẻ lo lắng.
Chắc là thằng ranh Lý Minh Phong thấy gái đẹp thì nổi máu dê, định này nọ với Liễu Tuyết đây mà.
Nhưng tình cờ cô đã gặp được Chu Dương.
Nhìn vào sự thân mật giữa Liễu Tuyết và Chu Dương, có lẽ họ quen biết nhau.
Chỉ trong chốc lát, Thái Hùng đã nghĩ ra rất nhiều thứ trong đầu, cứ xoay quanh Lý Minh Phong, Thái Hùng đã đoán được sơ lược mọi chuyện.
“Anh bạn này, tôi là Thái Hùng, hãy nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này có được không?”
———————-