Chương 624: Nhân viên tư vấn liễu tuyết
Chương 624: Nhân viên tư vấn Liễu Tuyết
“Đối tượng phục vụ của bọn tao là chủ sở hữu những căn biệt thự ở đây, chứ không phải một tên nhóc con không biết từ nơi nào chạy tới, nhóc con, hôm nay mày đánh người của tao, nếu như không giải thích rõ, hôm nay đừng mong rời khỏi nơi này.”
Đúng lúc này, một giọng nói thô lỗ đột nhiên vang lên.
Chu Dương cau mày, quay đầu lại, nhìn thấy một gã đàn ông cường tráng, phía sau còn có hai người trẻ tuổi, bộ mặt lạnh lùng đi về phía anh, khí thế hung hãn, điệu bộ không dễ tiếp xúc.
Chu Dương bất lực, anh chỉ muốn về nhà thăm mẹ, hoàn toàn không muốn gây chuyện.
Nhưng anh không tìm rắc rối, rắc rối lại tìm tới tận cửa.
Chuyện vô duyên vô cớ bất ngờ xảy ra như vậy khiến tâm trạng của Chu Dương bây giờ rất không tốt.
Chu Dương luôn tin tưởng và chấp hành một nguyên tắc, nếu như ai khiến anh không vui, vậy thì anh cũng nhất định khiến cho đối phương không thoải mái, hơn nữa còn đặc biệt không vui vẻ.
Bây giờ, tên bảo vệ này, còn có ba người kia nữa không biết chui ở đâu ra, khiến cho anh vô cùng khó chịu.
“Ôi, anh Lực, thằng nhãi ranh này ra tay tàn nhẫn, đánh em bị thương, không có hai trăm nghìn tệ, sẽ không chữa khỏi được.”
Nhìn thấy người đàn ông cường tráng xuất hiện, tên bảo vệ bị Chu Dương đạp ngã xuống đất đột nhiên giống như gặp được cứu tinh, vội vàng hét lên, ánh mắt của hắn nhìn Chu Dương còn mang sự tức giận và khinh thường.
Giống như việc hắn bị Chu Dương đá ngã chẳng qua chỉ là hành động cố ý của hắn.
Mà nhờ đó hắn có thể bắt chẹt từ chỗ của Chu Dương không ít tiền.
Bất kể Chu Dương có phải chủ sở hữu ở đây hay không, hôm nay nếu như không đền vài trăm nghìn tệ thì đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này.
“Hừ, yên tâm đi, có tao ở đây, thằng nhãi này đi không được đâu.”
Gã đàn ông cường tráng này chính là Lực Ca, hắn lạnh lùng liếc nhìn Chu Dương, tự tin nói, hai tay siết chặt, lập tức cơ bắp giống như rồng có sừng cuồn cuồn nổi lên, trông rất đáng sợ.
Nếu là người bình thưởng, hoặc người hơi nhát gan, thực sự có thể bị hắn dọa sợ chết khϊế͙p͙, sau đó nghe theo cách của đối phương nói, bỏ tiền ra để tránh gặp họa.
Nhưng Chu Dương không phải người bình thường.
Anh vừa nhìn liền nhận ra cơ bắp trêи cánh tay của người đàn ông này chỉ là giả, là vấn đề để lại do uống quá nhiều bột protein.
Thậm chí, những cơ bắp này, không chỉ không có bất kỳ lực chiến đấu nào, không thể đem lại bất kỳ trợ lực nào cho hắn, ngược lại còn là một loại bệnh hiểm nghèo, gây ra cho hắn không ít đau đớn.
“Ồ? Vậy tôi lại muốn xem thử, các anh có bản lĩnh gì để ngăn cản tôi rời đi.”
Lúc này, Chu Dương lại có hứng thú, anh đã thấu hiểu mọi chuyện, cũng đã nhìn rõ thủ đoạn của mấy người này.
Tên bảo vệ này và hai người giống như bảo vệ đang đứng phía sau Lực Ca kia, đều là diễn viên đảm nhiệm vai ăn vạ tống tiền.
Bất cứ khi nào bọn chúng gặp được một người thì Lực Ca sẽ xuất hiện, dùng cơ bắp khoa trương của mình với ý định làm cho đối phương hoảng sợ, từ đó cầu xin dùng tiền để giữ lấy mạng.
Nếu như hôm nay bọn chúng không gặp phải anh, vậy thì bọn chúng còn có khả năng thành công.
Nhưng giờ bọn chúng lại đến gây chuyện với Chu Dương thì đương nhiên anh sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Ít nhất, cũng sẽ vì diệt trừ tai họa của khu dân cư này, để cho mẹ anh có thể yên tâm hơn một chút khi sống ở đây.
Bằng không, nếu một ngày nào đó, mẹ của anh gặp phải những chuyện như thế này, mà anh không thể ngay lập tức chạy đến, nhất định sẽ khiến mẹ anh hoảng sợ.
Mà điều này Chu Dương anh tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Hừ, hay cho một thằng nhãi ranh, xem ra mày chưa tới suối vàng chưa biết sợ, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, nếu mày đã không biết tốt xấu như vậy, thì đừng trách tao không nương tay, đến lúc đó thiếu chân thiếu tay đừng trách tao đấy!”
Lực Ca cười nhếch mép, sau đó hét lên lao về phía Chu Dương.
Chu Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thầm giễu cợt.
Nói thật, nếu chỉ nhìn vào tư thế của Lực Ca, đúng thực sự có chút khí thế, người bình thường rất dễ bị hù dọa.
Nhưng trong mắt của Chu Dương, đó chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm, hoàn toàn không có chút uy hϊế͙p͙ nào.
“Cáo mượn oai hùm.”
Chu Dương hừ một tiếng, rồi tung ra một cú đấm.
Cú đấm này, anh không dùng toàn bộ mà chỉ dùng một nửa sức lực của mình.
Nhưng cho dù là vậy, dưới cú đấm này Lực Ca cũng trở nên yếu ớt giống như gió cũng có thể thổi bay, bị Chu Dương đấm bay thẳng ra ngoài, đụng vào hai người trẻ tuổi đi cùng hắn tới đây khiến bọn chúng cũng bị bay ra liên tiếp mấy mét, mới dừng lại được.
Trong phút chốc, trước cổng của khu dân cư trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cú đấm này của Chu Dương khiến cho Lực Ca bất tỉnh nhân sự.
Hai người đi theo Lực Ca đi tới đây nhìn thấy Chu Dương cũng tràn đầy khϊế͙p͙ sợ.
Còn về tên bảo vệ kia, nhìn thấy Chu Dương, miệng không ngừng run rẩy, trong mắt đầy sự sợ hãi.
Bọn chúng không ngờ người thanh niên này lại mạnh như thế.
Đến ngay cả Lực Ca cũng không phải đối thủ của Chu Dương, hơn nữa Lực Ca trong tay của Chu Dương thậm chí chỉ một đòn đánh đã không thể chống đỡ được, nhanh chóng thất bại thảm hại.
“Mày lại dám ra tay với anh Lực, mày xong đời rồi, Tôn thiếu gia sẽ không tha cho mày đâu!”
Hai người thanh niên kia nhìn Chu Dương, ánh mắt thoáng qua sự sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ đè nén nổi khϊế͙p͙ sợ trong lòng, tức giận hổn hển hét lên.
“Tôn thiếu gia? Người có thể dây dưa với loại người như chúng mày, chẳng qua chỉ là lũ rác rưởi.”
Chu Dương lạnh lùng nói, hoàn toàn không để ý tới Tôn thiếu gia mà bọn chúng nhắc đến.
Ở Đông Hải, anh thực sự chưa từng nghe đến cái tên Tôn thiếu gia này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Khi Chu Dương chuẩn bị nói tiếp, một giọng nói trong trẻo cách đó không xa vang lên.
Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục công sở, bước từng bước dài chậm rãi đi từ trong khu dân ra ngoài, nhìn thấy đám người Chu Dương và Lực Ca, cô khẽ cau mày, ánh mắt không mấy vui vẻ.
Đây là nơi nào?
Vịnh Lục Cảnh.
Số lượng biệt thự như thế này ở Đông Hải không nhiều, người sống ở đây mặc dù không đến mức giàu có ngất trời, nhưng ở một phần ba diện tích đất của Đông Hải này đều có sức ảnh hưởng nhất định.
Nếu như để các chủ sở hữu ở đây nhìn thấy những chuyện này xảy ra ở lối vào của khu dân cư, nhất định sẽ nảy sinh ra cảm giác chán ngán không còn hứng thú, ấn tượng không tốt về vịnh Lục Cảnh.
Thậm chí, theo thời gian sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn và đánh giá của người khác về nơi này.
“Giám đốc Liễu.”
Tên bảo vệ nhìn thấy người đi tới, sắc mặt thay đổi, cố gắng thay đổi giọng nói.
Chu Dương quay đầu lại nhìn, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Người đang đi tới anh có quen biết, không phải ai xa lạ, mà là Liễu Tuyết, người tư vấn tài sản cho anh khi anh tới mua biệt thự.
Hơn nữa, Chu Dương còn nhớ, trước khi anh mua biệt thự, Liễu Tuyết này vẫn còn là một nhân viên tư vấn non trẻ, trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành một giám đốc.
“Anh là Chu tiên sinh?”
Ánh mắt của Liễu Tuyết vốn dĩ đã không tốt, nghe thấy tiếng của bảo vệ, sắc mặt càng không vui.
Đôi mắt cô chậm rãi quét qua mặt những người còn lại, nhưng khi nhìn thấy Chu Dương, trêи gương mặt lộ ra sự nghi ngờ.
Lập tức, gương mặt Liễu Tuyết nở nụ cười tươi, nhìn Chu Dương, ngập ngừng hỏi.
Câu hỏi này đầy sự mong đợi và lo lắng.
Còn tên bảo vệ và hai người thanh niên trẻ kia nghe thấy Liễu Tuyết dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, đột nhiên kinh ngạc không nói nên lời, sững sờ tại chỗ.
———————-