Chương 1112: Kẻ yếu
Chu Dương đinh ninh cho rằng, trong lãnh vực hoàng đế, anh chính là người vô địch.
Nhưng hôm nay Hoàng đế tiên sư này thật sự khiến Chu Dương kinh ngạc.
Chân khí cuồn cuộn dâng trào, thậm chí còn cộng hưởng với chân khí trong không khí.
Đây là loại sức mạnh thế nào? Sở dĩ lãnh vực hoàng đế của Chu Dương mạnh như vậy là vì chân khí trong cơ thể anh toát ra ngoài một phần.
Thần thức khống chế phần chân khí này giống như vạch ra một lãnh vực bằng thực lực của mình. Trong lãnh vực này, tự mình đặt ra quy tắc, ở một mức độ nhất định, anh thậm chí có thể khống chế được trọng lực.
Nhưng Hoàng đế tiên sư này lại hoàn toàn trái ngược với Chu Dương.
Hắn giải phóng chân khí của mình ra, không ngăn cách mối liên hệ của mình với tự nhiên để vạch ra lãnh vực của riêng mình.
Hắn dung hòa mình với tự nhiên!
Dĩ nhiên không gian nơi mà họ đang đứng đã bị lãnh vực hoàng đế của Chu Dương bao phủ, nói cách khác, hiện tại quy tắc của không gian này thuộc về Chu Dương.
Thế nên về mặt ý nghĩa nào đó, lãnh vực hoàng đế của Chu Dương vừa lúc khống chế được Hoàng đế tiên sư nhưng dù vậy thì tên này cũng đã gây ra động tĩnh rất lớn.
Phần năng lượng tự nhiên cộng hưởng với hắn lại đột ngột xé nát lãnh vực hoàng đế của Chu Dương, mở ra một không gian của riêng hắn.
Tên này quả thật là một người tàn bạo.
Chu Dương chỉ có thể nói như vậy, Hoàng đế tiên sư bạo phát xong, bản thân bị một tầng năng lượng tự nhiên bao phủ, mang theo lãnh vực của mình đứng trước mặt Chu Dương lần nữa.
“Tôi muốn giết ai thì người đó không còn đường sống”, Hoàng đế tiên sư nói.
Chu Dương khẽ cười.
“Trùng hợp thật, chưa một ai có thể thành công giết được tôi”.
Nữ tiên sư thầm nói anh không cần phí lời, nếu có ai có thể thành công thì bây giờ anh cũng không đứng ở đây.
Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, nhất thời không nói ra.
Chấn động thật.
Hai người đàn ông đều mang theo lãnh vực của mình, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng năng lượng giữa các lãnh vực đã bắt đầu va chạm.
Chỉ cần năng lượng bị lộ ra giữa các va chạm là đã có thể giết chết hoàng đế võ giả trong vòng một nốt nhạc.
Ngay cả một nhân vật cấp bậc tiên sư bình thường cũng không dám đến gần.
“Anh thua chắc rồi, năng lượng của tôi là vô tận, mà năng lượng trong cơ thể anh có lúc sẽ dùng hết chứ nhỉ?”, Hoàng đế tiên sư lại nói.
Điều này không hề nói quá, bây giờ Hoàng đế tiên sư đã dung hòa bản thân vào trong quy tắc tự nhiên. Thế nên ở mức độ nào đó, hắn đại diện cho không gian này.
Năng lượng tự nhiên không ngừng dâng trào, cho dù dùng hết năng lượng ở không gian này thì năng lượng ở những nơi khác sẽ lập tức được bổ sung vào.
Thế nên thể lực của hắn gần như vô hạn.
“Chút trò này của anh khá giống với tiên nhân”, Chu Dương trầm ngâm nói.
Tiên sư là sự tồn tại lĩnh hội quy tắc của tự nhiên.
Chu Dương bỗng hiểu ra, tiên sư của thế giới siêu hình rất giống tiên nhân trong truyện tranh Naruto.
Mà Hoàng đế tiên sư càng lợi hại hơn, tiên sư bình thường chỉ lĩnh hội một vài quy tắc tự nhiên, còn tên Hoàng đế tiên sư này đã hóa thân thành thiên nhiên.
Nếu như vậy thì điểm yếu của đối phương là gì?
Chu Dương vắt óc suy nghĩ nhưng kết luận ra lại là không có điểm yếu.
Với con người, thiên nhiên không hề có điểm yếu.
Cách duy nhất để đánh bại Hoàng đế tiên sư là sử dụng sức lực mạnh mẽ nhất, với tốc độ kinh khủng nhất.
Thực lực ngang tàng, trước khi Hoàng đế tiên sư hấp thụ được năng lượng tự nhiên thì phải giết hắn đã!
Tưởng chừng như không thể thoát khỏi trận đấu lấy đá chọi đá này.
Nếu đã không thể thoát khỏi… Khóe miệng Chu Dương nhếch lên nụ cười phấn khích.
Vừa đột phá đến cảnh giới tối thượng hoàng đế thì gặp phải Hoàng đế tiên sư, cũng thú vị đấy.
Liệu tối thượng hoàng đế mạnh hơn hay tiên sư có thể dung hòa vào thiên nhiên mạnh hơn?
“Con người chắc chắn sẽ thắng tự nhiên!”, Chu Dương không nhiều lời, hô lên một tiếng rồi xông thẳng lên.
Hai bên nhanh chóng va chạm giao chiến với nhau, đây là trận chiến vượt qua tầm của người bình thường, thậm chí vượt cả tranh đấu giữa các tiên sư. Họ không chỉ đánh nhau mà còn đối đầu về lãnh vực.
Chu Dương cố gắng thử dùng lãnh vực hoàng đế của mình để bao phủ hoàn toàn Hoàng đế tiên sư, nhưng Hoàng đế tiên sư lại cưỡng ép tách khỏi lãnh vực hoàng đế của Chu Dương.
Từ góc độ này, có vẻ như Chu Dương chiếm ưu thế vì anh vẫn luôn ở thế tấn công.
Nhưng thật ra mỗi lần Chu Dương cố gắng khống chế lãnh vực hoàng đế thì anh đều cảm thấy năng lượng của mình bị tiêu hao cực nhiều, đồng thời còn gây lãng phí thần thức nên khó tránh khỏi bị phân tâm trong trận chiến.
Nhưng Hoàng đế tiên sư thì khác, hắn chỉ cần giữ vững trạng thái, chân khí trong cơ thể luôn ở trạng thái bạo phát thì có thể tự động tiến vào lãnh vực hoàng đế của Chu Dương.
Hắn không cần phân tâm, hơn nữa sau khi mở ra lớp bao phủ lãnh vực hoàng đế của Chu Dương, chân khí trong cơ thể hắn cũng sẽ được khôi phục.
Như vậy, hai người đánh nhau chưa được bao lâu, Chu Dương đã bị thương nặng, anh dùng chân khí của hoàng đế trong cơ thể để tự chữa vết thương.
“Anh còn có thể chống đỡ được bao lâu? Chân khí trong cơ thể anh còn lại bao nhiêu?”, Hoàng đế tiên sư lạnh lùng nói.
“Anh quả thật rất mạnh, ít nhất anh là đối thủ mạnh nhất trong số những người tôi từng đánh, nhưng còn lâu mới đủ”.
“Không đủ, không đủ! Chênh lệch quá xa! Lẽ nào con người không có ai có thể đánh được tôi sao?”, ánh mắt Hoàng đế tiên sư lóe lên tia điên cuồng.
Không biết vì sao Chu Dương luôn cảm thấy hắn đang đấu tranh với thứ gì đó.
Con người không có ai có thể đánh được tôi?
Người anh em, anh không phải là người sao?
Nhưng Chu Dương không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Hoàng đế tiên sư đã có ý định giết anh.
Một tay hắn đè đầu Chu Dương, lòng bàn tay xuất hiện ý định giết người khá rõ ràng.
Đây không phải đùa, trúng phải chiêu này với khoảng cách gần như vậy thì chắc chắn Chu Dương sẽ chết!
“Anh đã yếu như vậy, chắc chắn không thể sống tiếp được rồi”.
“Tôi giúp anh kết thúc cuộc đời hèn mọn này”.
Hoàng đế tiên sư nói.
Hèn mọn? Trong mắt tên này, cuộc đời của mình là hèn mọn sao?
Chu Dương cắn chặt răng.
Không được, bây giờ không phải là lúc kết thúc.
“Chết đi cho ông!”, Chu Dương dừng lại việc tự chữa vết thương, bạo phát ra sức mạnh cuối cùng rồi thực hiện một đòn quét chân thành công đánh ngã hắn.
Sau đó Chu Dương cũng không do dự nghiêng người về phía trước, nhanh chóng nắm lấy cổ của hắn.
“Nhóc con, ý nghĩ này của anh hơi nguy hiểm đấy”.
Khuôn mặt Chu Dương đầy máu nhưng vẫn cười nói: “Hình như anh đã vạch rõ giới hạn giữa mình và con người rồi”.
“Tại sao? Là vì anh quá mạnh à? Bởi vì anh mạnh nên mới cảm thấy mình không phải là con người sao?”
“Không phải tôi quá mạnh, mà là anh yếu”, Hoàng đế tiên sư không cảm xúc nói: “Kẻ yếu không có tư cách để sống sót”.