Mục lục
Chàng rể xuất chúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Đưa đi trang trại nuôi heo "vị nào là chu dương, chu tiên sinh?”​








Chương 4: Đưa đi trang trại nuôi heo “Vị nào là Chu Dương, Chu tiên sinh?”



Giọng nói của Trần Thế Hào đã bắt đầu run rẩy.



Mọi người xung quanh đều sững sờ, giám đốc Trần với tiếng dậm chân này có thể khiến cả Đông Hải động đất, vào phút giây này hoang mang đến nỗi giọng nói cũng thay đổi!



Lúc này Chu Dương mới mở miệng: “Là tôi!”



Trần Thế Hào lập tức bước về phía trước, cúi đầu và nói: “Thiếu



Chưa đợi ông ấy nói hết, Chu Dương lập tức nói: “Giám đốc Trần, có một số chuyện không nên nói ở bên ngoài.”



Trần Thế Hào vừa nghe xong, hoảng sợ cả người đều phát run.



Ông ấy thật ngốc! Thân phận của thiếu gia nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối, vậy mà bản thân xém chút nói ra rồi, nếu mà thiếu gia trách tội thì bản thân liệu có phải toi đời rồi không? Vì vậy ông ấy liên đổi cách xưng hô, nhưng vẫn cung kính hỏi: Chu tiên sinh, chào mừng cậu đến câu lạc bộ Silver Lake, mời cậu đi đến văn phòng để nói chỉ tiết hơn.”



Chu Dương bây giờ mới nhận ra bản thân nay đã khác xưa rồi. Cho dù là đối tượng được cả Đông Hải ngưỡng mộ, trước mặt anh, cũng sẽ biến thành một con kiến nhỏ bé.



Vương Diễm Diễm sợ đến ngây người, cô ta không thể chấp nhận thực tế này, nhưng nó thực sự đã xảy ra trước mắt cô ta.



Chu Dương này rốt cuộc là ai? Có thể khiến ông chủ của câu lạc bộ Silver Lake đối xử cung kính như thế? Bản thân vừa nãy chế giễu anh như vậy, anh se không báo thù chứ?



Nghĩ về điều này, Vương Diễm Diễm vội vàng đổi sang tâng bốc, nũng nịu nói với Chu Dương : “Có lớp trưởng Chu đến là niềm vinh hạnh của câu lạc bộ Silver Lake chúng tôi, cũng là vinh hạnh của bạn học cũ này, mau vào đây nào…”



Cô ta cảm thấy việc khen ngợi Chu Dương bằng hai câu này sẽ khiến Chu Dương quên đi hoặc bỏ qua những gì cô ta đã làm. Tuy nhiên, cô ta đã nghĩ Chu Dương quá lương thiện rồi.



Khi Trần Thế Hào nghe những lời của Vương Diễm Diễm, ông ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Vương, cô là bạn cùng lớp của cậu Chu sao?”



“Đúng đúng đúng!” Vương Diễm Diễm vội vàng nói: “Cậu ấy là lớp trưởng thời đại học, mối quan hệ của chúng tôi đặc biệt tốt!”



Trần Thế Hào ngay lập tức nói: “Ngày mai đến văn phòng chủ tịch báo cáo, sau này cô sẽ là giám đốc nhân sự của Silver Lake!” Từ Trưởng nhóm nhỏ cho đến giám đốc nhân sự phải vượt qua ít nhất là ba cấp ở Silver Lake, còn nhận được đãi ngộ gấp 10 lần, hơn nữa trong tay có quyền sống chết của hầu hết các nhân viên, và tuyệt đối là một trong những cấp quản lý cao nhất.



Khi Vương Diễm Diễm nghe điều này, cô ta phấn khích đến độ muốn ngất đi.



Lúc này, Chu Dương lạnh lùng nói: “Giám đốc Trân, ông có biết tôi và Vương Diễm Diễm có mối quan hệ gì không?”



Trần Thế Hào nghĩ rằng, Chu Dương không hài lòng với sự sắp xếp này nên ngay lập tức nói: “Nếu Chu tiên sinh không hài lòng, vậy để Tiểu Vương được thăng chức trực tiếp lên phó tổng”! Theo Trần Thế Hào nghĩ, câu lạc bộ Silver Lake là của Chu Dương. Toàn bộ tập đoàn Chu Thị là của Chu Dương. Ngay cả khi anh muốn Vương Diễm Diễm thay thế vị trí bản thân, thì ông cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.



Kết quả, Chu Dương đột nhiên nói: “Vương Diễm Diễm này, coi thường người khác, vì tôi không có thẻ hội viên, yêu câu cô ta giúp đỡ, cô ta đã làm bẽ mặt tôi bằng mọi cách có thể, thậm chí đã nhiều lần muốn để bảo vệ đánh tôi, vậy mà ông muốn cô ta lên chức phó tổng, thế này là có ý gì?”



Trần Thế Hào trong lòng lạnh ngắt. Muốn nịnh bợ mà còn làm không xong



Ngay lập tức, đôi mắt đầy giận dữ của ông nhìn về phía Vương Diễm Diễm.



Kế tiếp, ông tát mạnh vào mặt Vương Diễm Diễm và mắng: “Dám xúc phạm Chu tiên sinh, cô ăn gan hùm rồi hả? Cô không muốn sống nữa phải không?”



Người đàn ông thường được cả Đông Hải ngưỡng mộ, giờ lại thành một người đàn ông thô lỗ đánh phụ nữ, nguyên do tất cả đều là vì Chu Dương.



Vương Diễm Diễm sợ hãi đến nỗi cả người mềm nhũn, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, kêu khóc thảm thiết: “Giám đốc Trần, Chu tiên sinh, tôi đã sai. Tôi thực sự đã sai, là do mắt chó của tôi coi thường người khác, xin hãy tha thứ cho tôi. Sau này tôi không bao giờ dám nữa! ”



Trần Thế Hào rất lo lắng, nếu hành vi của Vương Diễm Diễm xúc phạm đến Chu thiếu gia thì tiền đồ của ông cũng mất hết!



Vì vậy, ông liên tục đá Vương Diễm Diễm cho đến khi cô ta văng ra cách đó vài mét, mới chửi bới: “Cô chính là mắt chó không biết nhìn người! Nay tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả khi chọc giận Chu tiên sinh!”



Nói xong, ông hét lên với bảo vệ xung quanh: “Đánh mạnh vào cho tôi! Đánh cho chết dở sống dở sau đó lái xe đưa đến trang trại nuôi heo ở thôn Tứ Hợp, sau này cô ta sẽ ở lại Tứ Hợp nuôi heo và cho heo ăn! Không được rời đi nửa bước, cho dù là ngủ cũng phải ngủ trong chuồng, ngủ cùng với heo!”



Để phục vụ cho hội viên, Câu lạc bộ Silver Lake đã đặc biệt mở một trang trại nuôi heo đen tự nhiên ở thôn Tứ Hợp. Những con heo được nuôi không thêm bất kỳ thành phần thuốc nào, và chỉ cung cấp cho Câu lạc bộ Silver Lake.



Để Vương Diễm Diễm đến đó để nuôi heo,còn cho cô ta ngủ chung với heo, hình phạt này không cần phải nói cực kì vô nhân đạo.



Vương Diễm Diễm sợ hãi muốn chết, vội vàng nói: “Giám đốc Trần, tôi từ chức! Tôi sẽ từ chức ngay bây giờ, xin hãy bỏ qua cho tôi!”



“Từ chức?” Trần Thế Hào tức giận hét lên: “Nếu cô không ngoan ngoãn đến thôn Tứ Hợp, sau này cả gia đình cô không cần sống ở Đông Hải nữa! Không, khỏi cần nghĩ đến việc muốn ở lại trong nước nữa! Nếu không, tôi sẽ để họ sống không bằng chết! ”



Vương Diễm Diễm gục xuống khóc lớn, quỳ trêи mặt đất và bò đến trước mặt Chu Dương, liên tục lạy: “Lớp trưởng Chu, xin hãy giúp tôi, tôi thực sự đã sai! Xin cậu hãy nhớ đến chúng ta từng là bạn học… ”



Chu Dương coi cô ta như không khí, gương mặt không cảm xúc nói với Trần Thế Hào: “Vợ tôi bị một người tên Trần Tuấn Sinh đưa vào đây. Tôi bây giờ phải tìm ra hắn ta, ngay lập tức!”



Trần Thế Hào vội vàng nói: “Chu tiên sinh đi theo tôi!”



Sau khi nói xong, ông chỉ vào bảo vệ xung quanh: “Làm theo lệnh của tôi, dạy cho Vương Diễm Diễm một bài học sau đó đưa đến thôn Tứ Hợp!”



“Vâng, Trần tổng!”



Bảo vệ nào dám làm trái ý ông, gật đầu ngay lập tức.



Vương Diễm Diễm khóc thảm thiết, nhưng Chu Dương đã phớt lờ và theo Trần Thế Hào vào câu lạc bộ.



“Chu thiếu gia, thật sự xin lỗi, đã khiến cậu chịu uất ức.”



Khi vào câu lạc bộ, Trần Thế Hào không ngừng xin lỗi Chu Dương, giống như đứa trẻ làm sai không dám cãi lời người lớn.



Chu Dương nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Đưa tôi đi tìm Trần Tuấn Sinh ngay lập tức!”



Trần Thế Hào vội vàng tìm chủ quản, sau khi tìm hiểu mọi chuyện, nói với Chu Dương : “Chu thiếu gia, họ đang ở tầng chín.”



Chu Dương gật đầu: “Đưa tôi qua đói”



Đèn báo của thang máy nhấp nháy từ từ, Chu Dương siết chặt móng tay vào lòng bàn tay.



Nếu Trần Tuấn Sinh dám ra tay với vợ, anh sẽ lấy mạng hắn.



Vừa đến cửa phòng bao riêng của Trần Tuấn Sinh, thì thấy có 2 người đang ở trước cửa thì thâm.



Trần Tuấn Sinh gật đầu hài lòng: “Đợi chuyện



tốt của bổn thiếu gia thành rồi, chắc chắn sẽ không thiếu phân ngươi đâu!”



Cơn giận của Chu Dương bùng lên trong nháy mắt, siết chặt nắm đấm và lao qua.



Nhưng lúc này, Trần Tuấn Sinh đã trở lại căn phòng.



Chu Dương quay người và nói với Trần Thế Hào: “Tôi không muốn mọi người biết thân phận của tôi. Ông không cần đi vào!”



Chu Dương quay người và nói với Trần Thế Hào: “Tôi không muốn mọi người biết thân phận của tôi. Ông không cần đi vào!”



Trong phòng, lúc này bữa rượu đang ngất ngây, ba người đàn ông trung niên với cái bụng to và mặt béo đều nhìn Tạ Linh Ngọc, không có ý tốt nói: “Tạ tiểu thư, nào cùng tôi uống một ly. Vấn đề tài chính của công ty cô cứ để chúng tôi lo.”



Đúng lúc này, tiếng ồn lớn đột ngột từ ngoài cửa lập tức khiến phòng bao lúc đầu đầy tiếng nói cười rơi vào im lặng.



Chu Dương đá cánh cửa mở và xông vào với khuôn mặt giận dữ.



————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK