Chương 602: Chiến đấu với vệ sĩ đới phong
Chương 602: Chiến đấu với vệ sĩ Đới Phong
Vệ sĩ Đới chủ động xin ra tay, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Chu Dương và Ngưu Xuyên.
Hắn phục vụ cho một gia tộc lớn như Giang gia, nhưng hai bên chỉ là quan hệ hợp tác song phương.
Cả hai tình nguyện làm ăn với nhau. Hắn làm vệ sĩ cho Giang gia, đổi lại Giang gia sẽ giúp đỡ hắn một chút tiền bạc và tạo vài mối quan hệ.
Thế nhưng, lần trước khi Chu Dương làm loạn tại buổi dạ tiệc của Giang gia, vì vài nguyên nhân khiến vệ sĩ của bọn hắn đến không kịp, nên coi như không hoàn thành tốt bổn phận của mình.
Trong khoảng thời gian này, dù thế giới xô bồ bên ngoài không ảnh hưởng đến việc vệ sĩ của hắn ta lắm, nhưng trong lòng vẫn thấy khá bực dọc.
Hổ vắng nhà, khỉ xưng vương.
Trong mắt vệ sĩ Đới, Chu Dương và Ngưu Xuyên chính là hai con gà nhân cơ hội mọc đuôi, lợi dụng thời cơ để kiếm chút danh tiếng.
Nếu hám danh lợi ở những chỗ khác, vệ sĩ Đới sẽ chỉ cười khẩy không thèm để ý.
Nhưng bây giờ, Chu Dương ở Giang gia lại có tiếng tăm như vậy, điều này khiến hắn ta không tài nào chấp nhận nổi.
Chẳng khác nào nói, vệ sĩ bọn hắn toàn những kẻ bất tài vô dụng, đến người bình thường cũng không chống đỡ được, vậy thì còn mặt mũi nào để tiếp tục làm vệ sĩ cho Giang gia.
Vệ sĩ Đới chủ động xin ra tay, chờ lệnh từ trưởng lão Cốc.
Còn có vệ sĩ Tông cũng đang nhìn trưởng lão Cốc chờ lệnh.
“Trưởng lão Cốc, nếu vệ sĩ Đới đã nghĩ thế, chi bằng cho ông ta trừng trị Chu Dương, để hắn biết rõ, Giang gia chúng ta không dễ bị xâm phạm như vậy.”
Thấy trưởng lão Cốc trầm tư, Giang Phong vội vàng nói.
Hôm nay quả là một cơ hội tốt, Chu Dương và Ngưu Xuyên chủ động đến nơi này.
Hơn nữa, Giang gia nhà hắn cũng có vệ sĩ tới đây, rồi còn có cả sự xuất hiện của trưởng lão Cốc.
Giang Phong cho rằng, dù Chu Dương và Ngưu Xuyên có lợi hại tới đâu cũng không thể nào chạy thoát.
“Như vậy cũng được, Đới Phong, ra tay nhẹ nhàng một chút, tôi muốn đưa cậu ta đến đại viện thẩm vấn.”
Trưởng lão Cốc khẽ gật đầu, thản nhiên nói.
Ông ta không quá lo lắng vệ sĩ Đới sẽ gặp biến cố nào bất ngờ, vì ông ta biết thực lực của hắn cũng đứng hàng đầu.
Đối phó với những người như Chu Dương và Ngưu Xuyên là chuyện không khó.
Mà vệ sĩ Đới còn chủ động muốn đánh, nên trưởng lão Cốc nhận thấy, chỉ cần dạy dỗ đối phương nhẹ nhàng khiến bọn họ chịu khổ sở chút ít, không gây ra án mạng chết người nào, là ông ta không cần bận tâm nữa.
“Dạ!”
Nhận được sự cho phép, vệ sĩ Đới trong lòng thấy rất vui mừng. Hắn nhìn thẳng về phía Chu Dương, đáy mắt thoáng vài tia dữ tợn.
Chỉ cần dạy dỗ tốt Chu Dương, kẻ đã làm loạn, đắc bao nhiêu tội với Giang gia này, thì nhất định có thể khiến gia chủ Giang gia Giang Phàm Lưu công nhận hắn hơn, giúp hắn củng cố địa vị vệ sĩ cho Giang gia, từ đó có thêm nhiều tiền, được đề bạt thăng cấp.
“À, thằng ranh kia, thế giới này có nhiều chuyện mà hạng người như mày không biết. Có một chút bản lĩnh đã vội cho rằng không còn ai làm gì được mày hay sao? Mày quá hỗn xược, quá ngạo mạn rồi.”
“Hôm nay, Đới Phong tao sẽ dạy dỗ chúng mày một bài học, để chúng mày biết, ở cái thế giới này, đất trời vô biên, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn, Giang gia không phải nơi để chúng mày trêu đùa.”
Vệ sĩ Đới cười khẩy một tiếng, sau đó dùng đầu mũi chân tiếp đất, cả người lao bắn như mũi tên xông về phía Chu Dương. Hai tay hắn nắm lại, nhắm xương bả vai Chu Dương làm mục tiêu hướng đến.
Thấy vệ sĩ Đới ra tay, Giang Phong đứng ở một bên nhếch mép cười.
Vệ sĩ Đới phục vụ tại Giang gia, thực lực tương đối lợi hại, so với hắn thì mạnh hơn nhiều.
Giang Phong tự thấy mình không xứng là đối thủ với vệ sĩ của Chu Dương, nhưng nếu vệ sĩ Đới đã xuất trận, thì dù Chu Dương có mang vệ sĩ tới cũng sẽ thất bại.
“Chu Dương, đều là do mày chuốc lấy.”
Giang Phong cười khẩy, thầm tính mình sẽ hạ nhục Chu Dương thế nào sau khi vệ sĩ Đới đánh gục anh.
“Chà, thú vị đây, xem ra Giang gia các người đều tự cao tự đại như vậy sao? Gì mà trời đất vô biên, người giỏi có kẻ giỏi hơn. Đúng là như vậy, nhưng rốt cục là ai, thì tôi nghĩ các người tính nhầm rồi.”
Chu Dương nhanh chóng xông về phía vệ sĩ Đới, sắc mặt lạnh tanh chỉ hừng hỡ đáp trả.
Chu Dương cảm giác được vệ sĩ Đới rất mạnh, anh không đủ tầm làm đối thủ của hắn.
Nhưng có Ngưu Xuyên đây nên Chu Dương không ngại.
Chu Dương gật đầu, sau đó anh đứng im
Chỉ trong chớp mắt, Ngưu Xuyên, vệ sĩ bên cạnh Chu Dương bắt đầu tiến lên.
“Rầm!!”
Đúng lúc móng vuốt của vệ sĩ Đới duỗi ra trước mặt Chu Dương, bám vào xương bả vai của anh, thì Ngưu Xuyên bước ra, một tay nhanh chóng nắm chặt cổ tay hắn.
Giờ phút này, vệ sĩ Đới phát hiện, sự tấn công của hắn trong nháy mắt đã bị chặn lại.
Hơn nữa người đang nắm cổ tay hắn là vệ sĩ của Chu Dương, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
“Hỗn xược, đây không phải chỗ cho một đứa vệ sĩ như mày ra tay, mau cút đi cho tao!”
Vệ sĩ Đới giận dữ quát lớn, chân khí khắp người bùng nổ như muốn hất văng Ngưu Xuyên ra.
Thế nhưng chân khí của hắn chỉ đánh vào phía sau Ngưu Xuyên, như nước đổ lá khoai, không gây ảnh hưởng gì.
“Làm sao có thể!”
Lần này đến lượt Vệ sĩ Đới kinh hãi.
Hắn không ngờ rằng chân khí của mình mạnh như vậy, bình thường ở Giang gia không ít vệ sĩ khác đã bị đánh bay ra ngoài, vậy mà khi đối đầu với một tên vệ sĩ nhãi nhép lại hoàn toàn vô dụng.
“Thằng nhãi này, đây là do mày tự tìm cái chết!”
Mặt vệ sĩ Đới đỏ lên, hắn vốn cho rằng việc hạ gục Chu Dương dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ xem ra, tên vệ sĩ kia lại có chút bản lĩnh, dùng thủ đoạn mà vệ sĩ Đới cũng không nhìn ra được.
Vì thế, vệ sĩ Đới thấy hắn vừa bị chơi xấu, nên lập tức đổ dồn cơn giận lên Ngưu Xuyên. Lửa giận cháy bừng bừng không biết khi nào bộc phát.
Tốc độ của vệ sĩ Đới rất nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Ngưu Xuyên, bàn tay nắm chặt thành quyền đấm thẳng vào ngực anh.
Hắn tin rằng, đòn này của hắn sẽ đánh chết cả một con trâu sống khỏe mạnh.
Người bình thường dính đòn, khéo cũng sống dở chết dở.
“Chết đi!”
Vệ sĩ Đới gầm nhẹ một tiếng, khóe miệng nhếch lên. Tên vệ sĩ này tưởng thế nào, thì ra bị khí thế của mình hù dọa, sợ hãi đến phòng thủ cũng không dám, chỉ đứng im không nhúc nhích.
Xem ra đây là ý trời, giúp hắn ghi công.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Thế nhưng đúng lúc vệ sĩ Đới cho rằng hắn sắp hạ gục được người vệ sĩ, thì sau lưng hắn vang lên hai tiếng nói thất thanh.
Vệ sĩ Đới nghe thấy, biết một giọng nói là của trưởng lão Cốc, giọng còn lại là của một vệ sĩ khác.
Cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Chẳng lẽ bọn họ đang nhắc nhở tên vệ sĩ kia?
Hừ!
Chỉ là một tên vệ sĩ, chết trong tay hắn thì có gì to tát, vậy mà trưởng lão Cốc và vệ sĩ Tông lại nhát gan không được việc.
———————–