Chương 977: Nói tiếp đi chứ
Hứa Phụng Thiên tỏ vẻ khinh thường.
Dù ông ta đã bị Tô Thế Minh cảnh cáo, nhưng vẫn đưa ra điều kiện rất quá đáng này.
Suy cho cùng, vứt bỏ một nửa tài sản, cũng không giống như gia tộc bị tiêu diệt.
Nếu như Tô Thế Minh không đồng ý với điều kiện của ông ta, rất có khả năng gia tộc sẽ bị tiêu diệt.
Hứa Phụng Thiên tin rằng, Tô Thế Minh có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Đồng thời ông ta nghĩ rằng, điều kiện của mình không hề quá đáng.
“Tô gia chủ? Rốt cuộc ông có ý gì?”
“Thật sự quyết định đối đầu với Hứa gia chúng tôi sao?”
Hứa Phụng Thiên tiếp tục nói: “Nếu như ông đã hạ quyết tâm, bây giờ có thể gọi bốn tông sư võ giả của Tô gia các ông qua đây, thử xem có thể giữ chân được hai ông già tôi không”.
“Nhưng có một điều có thể chắc chắn, bất kể ông có thể giữ chân chúng tôi hay không, thì Tô gia của các ông, chắc chắn không thể thấy được mặt trời vào ngày mai đâu”.
Nếu Hứa gia dốc sức ra tay, muốn tiêu diệt một gia tộc hạng nhất như Tô gia thì thật sự chỉ cần một đêm.
Hứa Phụng Thiên không hề khoa trương.
Tô Thế Minh chỉ cắn răng, nói: “Trưởng lão Hứa, xin đừng ép tôi”.
“Tô gia của chúng tôi chắc chắc có thành ý, trước đây thật sự chúng tôi nói muốn tiêu diệt Hứa gia, đồng nghĩa, chúng tôi cũng sẵn sàng trả giá vì điều đó”.
“Thế nhưng, ông nói muốn một nửa sản nghiệp của Tô gia, có phải hơi quá đáng rồi không? Điều kiện này, Tô gia nhất định không thể chấp nhận”.
Sắc mặt Tô Thế Minh hết sức khó coi, bộ dạng không nhịn được phải phát tiết ra.
Ông ta nhất định phải tỏ thái độ, cảnh cáo Hứa Phụng Thiên, nếu như Hứa Phụng Thiên thật sự không nhượng bộ, vậy thì cho dù Tô gia có tranh đấu đến hơi thở cuối cùng cũng không đồng ý với điều kiện của Hứa Phụng Thiên!
“Trưởng lão Hứa, ông nên hiểu rõ, nếu như vứt bỏ một nửa tài sản, điều này có ý nghĩa là Tô gia chúng tôi sẽ rớt hạng trở thành thế gia hạng hai”.
“Tuy nhiên theo như bố cục trước đây của Tô gia, tất cả các nhánh đều tập trung ở thế gia hạng nhất, cho nên nếu như Tô gia trở thành thế gia hạng hai, thì không thể tồn tại được”.
Tô Thế Minh nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm như coi thường cái chết: “Do đó, Tô gia không thể đồng ý điều kiện này, muốn một nửa tài sản của tôi, cũng như muốn tôi phải chết!”
“Tô gia của chúng tôi thà liều mạng còn hơn”.
Có thể nói kỹ năng diễn xuất của Tô Thế Minh rất chân thật, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng chịu đựng, bộ dạng đầu óc mơ màng, dường như chỉ cần Hứa Phụng Thiên nói nhảm một câu, ông ta sẽ lập tức liều mạng với đối phương.
Copy từ page Share truyện Chàng rể đại gia
Thế nhưng Hứa Phụng Thiên là ai?
Trò bịp này không thể lừa được Hứa Phụng Thiên, ông ta khẽ cười, ánh mắt nhìn Tô Thế Minh như nhìn một con khỉ.
“Tô gia chủ, không cần phải kϊƈɦ động như vậy”.
“Ông nói muốn một nửa gia sản của ông là muốn ông chết”.
“Nhưng ông có từng nghĩ rằng, Tô gia của các ông phạm sai lầm, đều là tội chết, lần này Hứa gia không đến thăm hỏi ông, người đến lần này không chỉ có hai anh em chúng tôi”.
“Có thể nói, cho dù điều kiện của chúng tôi là toàn bộ gia sản của Tô gia các ông, nhưng giữ lại tính mạng của các ông, cũng là ân tình mà Hứa gia chúng tôi dành cho các ông rồi”.
Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân cũng đứng bật dậy, nhìn Tô Thế Minh từ trêи cao xuống và nói.
“Tô gia chủ, suy nghĩ kĩ càng đi, nếu như ông thật sự hạ quyết tâm, cho dù để bốn vệ sĩ của các ông ngăn chặn hai anh em chúng tôi cũng không thành vấn đề”.
“Nếu bọn họ có thể ngăn cản được”.
Hứa Phụng Thiên nói xong, liền xoay người rời đi.
Ông ta không lớn tiếng, Tô gia có bốn tông sư võ giả, còn bọn họ chỉ có hai người.
Nếu như hai bên đánh nhau đến mức tôi sống ông chết, vậy thì chắc chắn hai người họ sẽ chết.
Nhưng nếu bọn họ không đánh nhau với Tô gia, ngược lại bỏ chạy, Tô gia chưa hẳn có thể ngăn cản họ!
Cho dù ngăn cản được, bọn họ cũng có thể thay đổi điều kiện, cho phép Tô gia bớt đi ít tiền.
Do đó, cho dù nhận được lời cảnh cáo của Tô Thế Minh từ sớm, nhưng Hứa Phụng Thiên vẫn ở trạng thái không lo ngại gì.
Điều này cũng là nguyên nhân ông ta hung hăng không chịu lùi bước!
Còn phía Tô Thế Minh, lại rơi vào bế tắc.
Ông ta biết bốn tông sư võ giả của mình, không chắc chắn có thể ngăn cản được hai người Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân.
Dù sao hai người này cũng là người xuất sắc trong mắt của tông sư võ giả, có tiếng tăm từ lâu.
Cho dù ngăn cản được, ông ta nhiều nhất chỉ có thể giết được hai tông sư võ giả của đối phương mà thôi, sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, không có thay đổi rõ ràng.
Mà lúc đó Tô gia đã hoàn toàn chống đối với Hứa gia.
Chu Dương tỏ ra mạnh mẽ và thần bí, bên cạnh thỉnh thoảng có nhiều tông sư võ giả, điều này khiến Tô Thế Minh cực kì tự tin.
Thế nhưng bây giờ, Chu Dương biến mất hai tháng, sau khi trở về, cũng không đến Tô gia, thái độ không rõ ràng, điều này làm Tô Thế Minh không dám dễ dàng hạ quyết tâm.
Cuối cùng, ông ta nghiến răng nghiến lợi, ngăn cản Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân: “Trưởng lão Hứa, xin dừng bước”.
“Vừa nãy tôi quá đường đột, không nên nói ra những lời như vậy, vẫn mong trưởng lão Hứa rộng lòng tha thứ”.
“Tô gia chúng tôi, đồng ý điều kiện của các ông, Tô gia, sẽ trở thành bạn tốt với Hứa gia”.
Tô Thế Minh nói với vẻ mặt suy sụp.
Đồng ý với Hứa Phụng Thiên, Tô gia chỉ có thể được coi là gia tộc hạng hai.
Khuôn mặt của Hứa Phụng Thiên nở một nụ cười mãn nguyện.
Đúng lúc này, Tô Vỹ đột nhiên xông vào.
Cậu ta vừa bước đến, liền lớn tiếng nói: “Bố, không được đồng ý với bọn họ”.
“Chúng ta còn có lão đại, đồng ý với bọn họ, Tô gia của chúng ta hoàn toàn xong đời, nhưng chỉ cần đợi anh Chu Dương trở về, chúng ta sẽ giẫm chết toàn bộ Hứa gia, đến lúc đó, Tô gia của chúng ta mới chính là Tô gia”, Tô Vỹ thành thật nói.
Nghe câu nói của Tô Vỹ, ba người trong sân đột nhiên sững sờ.
Sau đó, trêи mặt Hứa Phụng Thiên nở nụ cười chế giễu.
“Cậu này chính là con trai ông sao?”
Hứa Phụng Thiên khẽ nói: “Xem ra, đầu óc không thông minh sáng sủa lắm, đến bây giờ vẫn còn tin cái tên phế vật Chu Dương kia”.
Copy từ page Share truyện Chàng rể đại gia
“Tô gia các ông, sao lại dạy dỗ một người thừa kế không hiểu chuyện thế này? Lại gọi Chu Dương là lão đại, Chu Dương chẳng qua chỉ là một tên vô dụng thôi”.
“Hợp tác với Tô gia các ông, cũng nên làm đàn em của Tô gia mà thôi, sao có thể được coi là lão đại của các ông chứ?”
“Tô gia chủ, tôi đề nghị ông nên quản lý đứa con quý tử này, nếu không, sợ rằng Tô gia sớm muộn có một ngày sẽ bị hủy hoại trong tay của cậu ta”.
Hứa Phụng Thiên vừa nói xong, Chu Dương liền bước vào.