Chương 784: Kiến nghị của Tô Vỹ
Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, liền thấy Tô Vỹ đang ngồi trong góc giơ tay lên, trêи mặt mặc dù hơi thấp thỏm không yên nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường.
Nghe thấy lời Tô Vỹ nói, mọi người liền dừng tranh luận, muốn nghe xem Tô Vỹ có ý kiến gì.
"Tô Vỹ, đừng nói linh tinh, chuyện này không phải chuyện con có thể quyết định!"
Nhưng vẻ mặt của Tô Thế Minh lại trầm mặc, thấp giọng quát mắng.
Không ngờ rằng Tô Thế Minh lại mở lời vào lúc này.
Dù Tô Vỹ có nói gì, thực tế cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với gia tộc.
Bởi vì cậu ta cũng chỉ là một công tử bột, mặc dù là người thừa kế của gia tộc, là tương lai của gia tộc, nhưng dẫu sao vẫn chưa trở thành gia chủ.
Thử nghĩ lại hoàng đế và thái tử thời cổ đại, các đại thần đương nhiên sẽ nghe lời của hoàng thượng, nhưng thái độ với thái tử lại không như thế.
"Không sao, Tô Vỹ, cậu có ý kiến gì, cứ nói ra đi."
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương đột nhiên lên tiếng, cười tít mắt nhìn Tô Vỹ, trêи mặt dường như không nhìn ra sự thay đổi biểu cảm nào.
Tô Nam Phương vừa dứt lời, Tô Thế Thời cũng không nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Tô Vỹ, để cậu ta có chừng mực, lời không nên nói thì đừng nói linh tinh.
Tô Vỹ hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng rực nhìn mọi người xung quanh.
Chuyện mọi người vừa thảo luận ban nãy, Tô Vỹ ở bên cạnh đã nghe thấy, trong lòng cũng có suy nghĩ, cậu ta biết đại khái tại sao mọi người lại có ý kiến bất đồng trong chuyện này như vậy.
Tuy nhiên, để lựa chọn giữa Đinh gia và Tôn gia, Tô Vỹ cảm thấy Tô gia vẫn có một lựa chọn tốt hơn.
"Trọng tâm mọi người vừa rồi tranh luận, chẳng qua là chọn lựa Đinh gia sống yên ổn hay là chọn Tôn gia để liều lĩnh đến cùng với Hứa gia, nhưng mọi người có từng nghĩ rằng, lựa chọn bọn họ chưa chắc đã phù hợp với Tô gia của chúng ta hay không?"
Tô Vỹ trầm giọng nói, lúc này, cậu ta cuối cùng mới cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trêи vai mình, cậu ta cũng không dám buông lỏng, mà bây giờ điều mà cậu ta có thể làm được chính là đưa ra cho mọi người có thêm một lựa chọn đa dạng hơn.
"Thực ra, cả Đông Hải này, nhiều người như vậy, nhiều gia tộc và thế lực lớn, không hẳn chỉ có hai lựa chọn là Tôn gia và Đinh gia."
"Lẽ nào còn có lựa chọn khác? Tô Vỹ, cậu nói xem."
Nghe Tô Vỹ nói như vậy, lập tức có hai vị vệ sĩ thục giục cậu nói tiếp.
"Đương nhiên là có rồi, mọi người lẽ nào đã quên rồi, trước kia khi trong nội bộ nhà chúng ta có mâu thuẫn, đã tìm ai đến giúp đỡ rồi sao?"
Tô Vỹ khẽ cười nói.
Không sai, người trong lòng cậu nghĩ tới, chính là Chu Dương.
Trước kia nội bộ Tô gia xảy ra tranh đấu và bất đồng.
Tô Thế Cầm và Tô Thế Minh tranh giành vị trí gia chủ, lúc đó, Tô Thế Minh đã tìm Chu Dương giúp đỡ, hoàn toàn đánh bại Tô Thế Cầm.
Mà chuyện này, trong nội bộ của Tô gia, cũng không phải bí mật gì, thậm chí khi đó hai người Tô Thế Cầm và Tô Thế Minh tranh đấu, những vị vệ sĩ này cũng mặc kệ cho sự việc xảy ra.
Dẫu sao, bất luận là Tô Thế Minh hay Tô Thế Cầm làm gia chủ, đối với các vệ sĩ mà nói cũng không có khác biệt gì lắm, bọn họ là anh em ruột, đều là huyết thống của Tô gia, như vậy là đủ rồi.
"Cậu nói Chu Dương sao?"
Vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca khẽ nheo mắt lại, trầm giọng nói, rơi vào trầm tư, bắt đầu lục lại một số kí ức về Chu Dương.
"Không sai, chính là Chu Dương."
Tô Vỹ cười nói, trêи mặt đầy sự tự tin.
Tô Vỹ biết rằng, ngay cả năm gia tộc lớn ở Tương Tây cũng không làm gì được Chu Dương, cho dù Hứa gia có mạnh hơn nữa lẽ nào còn có thể mạnh hơn mà năm gia tộc lớn mạnh giống như Tô gia hay sao?
Hơn nữa, mặc dù Tô gia không thể so được với Hứa gia, nhưng tốt xấu gì cũng có thực lực, ở Đông Hải này thực sự là một gia tộc hạng nhất.
Một tổ hợp như vậy kết hợp lại lẽ nào còn không đấu lại được một Hứa gia.
Nghe Tô Vỹ nói như vậy, mọi người trầm mặc, không ai mở lời.
Ngay cả vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca vẫn luôn khá sôi nổi cũng im lặng không nói gì.
Đương nhiên bọn họ đều biết Chu Dương.
Nhưng chuyện hôm nay khác xa so với chuyện mà Chu Dương có thể nhúng tay vào.
Chưa kể tới Tô gia bọn họ như thế nào, một khi Chu Dương nhúng tay vào việc của Hứa gia, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Tô Vỹ, tính nghiêm trọng của chuyện này một lời khó nói hết, Chu Dương không thích hợp xen vào đâu."
Không một ai nói chuyện, Tô Thế Minh đành lên tiếng.
Những người khác nghe thấy Tô Thế Minh nói như vậy cũng không ngừng gật đầu.
Trước mắt, đã không còn là cuộc chiến nhỏ giữa Tô gia, Đinh gia và Tôn gia nữa, nó đã dây dưa tới gia tộc ẩn dật Hứa gia, ngay cả gia tộc hàng đầu như bọn họ đều không thể so sánh, Chu Dương có thể có vai trò gì được chứ?
Lẽ nào là dựa vào công ty Danh Dương và câu lạc bộ Silver Lake sao?
Càng huống hồ, câu lạc bộ Silver Lake cũng chỉ ngang hàng với Tô gia, như vậy cũng không phải đối thủ của Hứa gia.
"Tại sao? Bố, các vị vệ sĩ, Chu Dương không đơn giản như mọi người nhìn thấy đâu, trước kia năm gia tộc lớn ở Tương Tây không làm gì được anh ấy, thử hỏi người như vậy có thể dùng mắt thường đánh giá sao?"
Tô Vỹ lớn tiếng nói.
"Hơn nữa, trước kia khi con trở về, không phải đã nói những chuyện xảy ra ở Tương Tây cho mọi người nghe rồi sao, lẽ nào mọi người cho rằng con đang nói dối ư?"
Lúc đầu khi Tô Vỹ và Chu Dương quay về Đông Hải, cậu ta đã ngay lập tức nói những chuyện xảy ra cho Tô Thế Minh.
Theo quan điểm của Tô Vỹ, kể hết những chuyện này với Tô Thế Minh chính là muốn để ông không dùng ánh mắt trước kia nhìn nhận Chu Dương.
Thử nghĩ xem, trong thời gian hơn một năm liền giúp cho công ty Danh Dương trở thành công ty mỹ phẩm nội địa số một Đông Hải, hơn nữa còn thành lập một hiệp hội mỹ phẩm hô mưa gọi gió ở Đông Hải, còn cả hiệp hội ngành truyền thông.
Hơn nữa ở một nơi không có trợ lực như Tương Tây, Chu Dương vẫn có thể dẹp bỏ khó khăn, thu phục được năm gia tộc lớn ở Tương Tây.
Người như vậy, thủ đoạn có đủ, hơn nữa năng lực cũng không hề kém cỏi.
Hoàn cảnh trước mắt của Tô gia khá khó xử, đặc biệt là Đinh gia và Tôn gia đều gửi lời mời tới khiến Tô gia rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này nếu như không tìm Chu Dương tới giải vây, Tô gia rất khó có thể xử lý ổn thỏa.
Tô Vỹ nói hết toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình ra, sau đó nhìn mọi người, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Thực tế, Tô Vỹ cảm thấy sự thay đổi trong bản thân vô cùng lớn.
Trước khi quen biết với mấy người Chu Dương, Tô Vỹ cảm thấy bản thân chỉ là một công tử bột, thường xuyên tụ tập ăn chơi với bạn bè ở ngoài.
Chính vì vậy, ở bên ngoài cậu ta luôn bị người như Tôn Thiên ra sức chèn ép, mỗi lần nhìn thấy đối phương liền hoảng sợ mà bỏ chạy, trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng kể từ sau khi quen biết với mấy người Chu Dương, cậu cảm thấy dường như mình đã thay đổi.
Mặc dù vẫn ham chơi như trước nhưng tính cách cũng đã trầm ổn lại từng chút một.
Thời gian ở Tương Tây lâu như vậy, Tô Vỹ không đi lung tung, căn bản đều ở trong khách sạn, mỗi ngày nhìn xem Chu Dương làm gì, phân tích xem tại sao anh lại làm như vậy.
Tô Vỹ cảm thấy bản thân đã thu hoạch được rất nhiều thứ.