Mục lục
Chàng rể xuất chúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 955: Thương xót​




Ông tổ Hoa gia hung hăng nhìn chằm chằm vào người kia nói: “Không phải vừa nãy cậu rất kiêu ngạo sao?"



----



“Ông đây là thật lòng đến xin lỗi cậu rồi, nhưng các người có ý định chấp nhận lời xin lỗi không?”



“Để người bị hại của các người ra đây nói chuyện là chuyện rất khó khăn sao?”



Trêи thực tế những lời ông tổ Hoa gia nói lúc này đã khác rất nhiều so với tính cách trước đó của ông ta.



Ông ta bắt đầu giảng giải lý lẽ.



Đây là một hành động trong tiềm thức, bởi vì vừa nãy ông ta phải chịu thiệt, trở thành một kẻ yếu thế.



Con người một khi trở thành kẻ yếu, hơn nữa còn gặp phải đối phương là người không biết nói lý lẽ đúng sai, vậy thì bọn họ sẽ cảm thấy mình bị chịu thiệt và muốn bào chữa, đây được coi là giảng lý lẽ.



Chuyện này cũng là lần đầu tiên ông tổ Hoa gia gặp phải, bởi vì từ trước đến nay ông ta chưa từng phải chịu thiệt một lần nào.



Chỉ có điều hai người bị ông ta hỏi kia lại hoàn toàn sững sờ ngây dại.



Bọn họ không ngờ ông tổ Hoa gia vừa rồi còn bày ra bộ dạng khiêm tốn để xin lỗi bọn họ, chớp mắt liền trở thành một người mạnh mẽ hung hăng với họ.



Điều này lập tức khiến họ hoảng sợ, nguyên nhân đơn giản vì bọn họ vẫn có cảm giác sợ hãi khi đối diện với ông tổ Hoa gia.



“Hoa, ông Hoa, Hoa thiếu gia, chúng tôi sai rồi, có thể đừng đánh chúng tôi được không”, người kia quỳ xuống dập đầu với ông tổ Hoa gia.



Nhưng ông tổ Hoa gia hoàn toàn không có ý định muốn buông tha cho anh ta: “Chính là bởi vì phạm sai lầm nên mới phải trả giá cho việc làm đó!”



“Cậu muốn tôi tha thứ liền được tha thứ, vậy thì việc giảng giải lý lẽ trêи thế giới này còn có ý nghĩa gì chứ?”



“Bởi vì cậu làm sai, cho nên tôi đánh cậu, vậy thì có vấn đề gì sao?”



---



Hai người ông tổ Hoa gia và Hoa Thần Vũ đánh đập người kia một cách thô bạo, sau đó lại liếc nhìn sang những người thân thích khác.



Những người thân thích kia lập tức giả bộ bận rộn, hoàn toàn không dámnhìn thẳng ông ta một cái.



“Các người, hình như vừa rồi các người đều tham gia nhỉ, đừng cho rằng cúi thấp đầu thì tôi không nhìn thấy các người, cái loại hành động tự lừa dối bản thân nhưng lại không lừa dối được người khác này hoàn toàn không có ý nghĩa gì”.



Ông tổ Hoa gia nói tiếp: “Không cần phải cúi thấp đầu nữa, mau đến xếp hàng trước mặt tôi chịu đòn đi, chịu đòn sớm một chút thì mọi chuyện nhanh kết thúc, càng chần chừ thì sau đó sẽ càng đau đớn hơn thôi”.



“Yên tâm đi, không ai có thể thoát!”



Ông tổ Hoa gia vừa nói vừa xoa nắm tay của mình, dường như rất muốn dạy dỗ cho những người này một bài học.



Đầu tiên đám người này liếc mắt nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ vẫn kiên quyết không xếp hàng trước mặt ông tổ Hoa gia.



Xếp hàng thì phải bị ăn đòn!



Chỉ cần bọn họ đều trốn ở phía sau, nói không chừng còn có thể trốn thoát kiếp nạn này!



“Được thôi, các người không muốn xếp hàng phải không”, ông tổ Hoa gia nhìn ra được suy nghĩ của đám người này, ông ta lao đến tát người bên cạnh một cái sau đó liền ném cho Hoa Thần Vũ.



“Được thôi, các người đã không tự mình xếp hàng vậy thì để tôi tự đi đánh các người”.



“Đương nhiên, tốt nhất các người cũng đừng nên di chuyển, ai dám di chuyển, tôi liền đánh gấp đôi!"



Ông tổ Hoa gia là người nói được làm được, dù sao cũng đạt đến cảnh giới bán hoàng, có thể dễ dàng quan sát mọi cử động của những người này.



Trong chốc lát đám người này đều bị đánh cho chết khϊế͙p͙.



Sau đó có một người đầu tiên lên tiếng xin tha thứ, tiếp theo tất cả mọi người đều quỳ xuống.



“Hoa tiên sinh, chúng tôi sai rồi! Xin ông hãy bỏ qua cho chúng tôi!”



“Là chúng tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn! Có mắt như mù đắc tội với ông, ông là người độ lượng hào phóng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân, xin ông hãy bỏ qua cho chúng tôi!”



----



Đám người này không có chút tôn nghiêm nào, bọn họ quỳ xuống khóc lóc van xin trước mặt ông tổ Hoa gia.



Thái độ này quả thực vô cùng hèn mọn.



Ông tổ Hoa gia liếc nhìn Chu Dương, phát hiện Chu Dương không lên tiếng, thái độ của anh dường như hoàn toàn không hề quan tâm một chút nào, khiến ông ta lập tức nhẹ nhõm.



“Bỏ qua cho các người? Sao có thể được!”



---



“Vừa rồi lúc ông đây xin lỗi các người, các người có từng nghĩ sẽ bỏ qua cho tôi chưa?”



“Khi các người chiếm ưu thế thì các người muốn tìm cớ chuộc lợi, còn khi các người rơi vào đường cùng thì các người lại chưa từng nghĩ đến việc giải quyết vấn đề một cách bình thường!”



“Các người nói thử xem, sao tôi phải bỏ qua cho các người?”



“Các người có tư cách gì để tôi phải bỏ qua cho các người?”



Ông tổ Hoa gia liên tục đặt câu hỏi, nhưng những người thân thích đó không thể nói lại được câu nào, chỉ có thể nhận lỗi, nghe những lời này ông tổ Hoa gia cũng thấy phiền.



Ông ta quyết định sẽ đánh tàn phế đám người này, dạy dỗ cho bọn họ một bài học, và cũng là để bản thân ông ta trút cơn giận trong lòng.



Dù sao Chu Dương cũng không thèm quan tâm nữa, cho nên ông ta muốn làm gì thì làm.



Đúng lúc này, một cô gái từ phòng ngủ bên cạnh đột nhiên đi ra.



Một cô gái trông rất thanh tú, thậm chí còn có vẻ yếu ớt.



Có thể thấy người đó chắc chắn là một người đẹp từ trong phôi thai, hay nói cách khác, chắc chắn trước đây cô gái này rất đẹp.



Nhưng lúc này, trêи người cô gái thiếu một chút thần sắc, trong đôi mắt to tròn đẹp đẽ kia cũng không có biểu cảm gì, tựa như một xác chết biết đi, không có khí chất.



----



Điều này đã khiến cho điểm số hình ảnh của cô gái kia bị kéo xuống thấp hơn rất nhiều.



Vừa nhìn thấy cô gái kia, Chu Dương liền biết đây chính là cô cháu gái của anh tài xế, cũng là nạn nhân thực sự bị Hoa Thần Vũ làm nhục.



Khi nhìn thấy cô gái, Hoa Thần Vũ sững sờ tại chỗ, còn trong mắt của ông tổ Hoa gia lộ rõ vẻ mất tự nhiên.



Rõ ràng là hai người này đã nhận ra thân phận của cô gái.



Sau khi nhìn thấy cô gái, những người thân đó lập tức kϊƈɦ động.



“Thiến Thiến! Mau đến xin lỗi ông tổ Hoa gia và Hoa thiếu gia!”



“Đúng vậy đúng vậy, lúc đầu cũng vì cháu mà khiến cho cả nhà chúng ta đều biến thành như vậy, đi đến đâu cũng bị người ta coi thường”.



“Bây giờ ông tổ Hoa gia đã tự mình đến đây rồi, cháu mau chóng xin lỗi bọn họ đi!"



Đám người thân kia nhao nhao thúc giục, muốn mượn chuyện này để xóa sạch sự sai trái của bản thân.



Sau khi nhìn thấy Hoa Thần Vũ, trong đôi mắt cô gái có sự dao động.



Đó là mối hận thù sâu đậm.



Cô ấy nhìn Hoa Thần Vũ, khẽ lên tiếng.



"Anh đến đây làm gì?"



“Còn không muốn buông tha cho tôi sao? Tôi đã biến thành bộ dạng như thế này rồi, anh còn muốn sao nữa”.



Cô gái không khóc, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Thần Vũ, sau đó hỏi từng chữ từng chữ: "Anh muốn thế nào? Có phải anh nhất định muốn tôi chết cho anh xem?"



“Được thôi, nếu muốn cái mạng này của tôi, vậy thì anh tới lấy đi!”



“Nào, anh tự tay giết tôi đi! Nếu như anh không giết tôi, vậy tôi coi thường anh”, cảm xúc của cô gái đột ngột dâng trào, túm lấy bàn tay to lớn của Hoa Thần Vũ đặt lên cổ của mình.



Dường như cô ấy muốn để Hoa Thần Vũ tự tay bóp chết cô.



Việc làm kia của Hoa Thần Vũ đúng là đã mang đến một vết thương sâu sắc cho cô gái này.



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng Hoa Thần Vũ cũng cảm thấy chột dạ.



Hắn giằng co rút tay mình lại, sau đó ngượng ngùng nói: “Chuyện, chuyện đó, cô đừng hiểu lầm, không phải là tôi đến để gây chuyện với cô”.



“Tôi đến để xin lỗi”.



Hoa Thần Vũ nói năng lắp bắp, nhưng sau khi nói xong, ngay cả bản thân hắn cũng bị sốc.



---



Đây là lời hắn nên nói sao?



Hắn đã làm gì?



Hắn tới để xin lỗi? Sao hắn có thể xin lỗi được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK