Chương 987: Làm loạn
Nếu đã đến rồi thì Chu Dương nhất định phải vào trong.
Mặc dù vào trong Hứa gia, rất có khả năng anh sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao cũng là do Hứa gia chủ động mời Chu Dương đến đại bản doanh của họ, nói họ không có chuẩn bị gì trước, Chu Dương tuyệt đối không tin.
Bởi vì, Hứa gia luôn được biết đến với cái tên gọi là ẩn dật thần bí, không ai biết được vị trí đại bản doanh của Hứa gia nằm ở đâu.
Mà bọn họ chủ động mời Chu Dương đến đại bản doanh của họ, tương đương với việc chủ động phơi bày điểm yếu lớn nhất của họ với Chu Dương.
Hơn nữa Chu Dương lại là hoàng đế võ giả!
Sau khi biết vị trí của Hứa gia, nếu như sau này Chu Dương muốn đến để tiêu diệt Hứa gia, thì đến lúc đó Hứa gia cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Suy cho cùng, cũng chỉ có cái đạo lý một nghìn ngày làm kẻ trộm, chứ đâu có đạo lý một nghìn ngày phòng chống kẻ trộm?
Hơn nữa, Chu Dương cũng không phải là một tên trộm nhỏ, mà anh chính là một hoàng đế võ giả chính tông!
Vì vậy, nếu như Hứa gia dám mời Chu Dương đến đại bản doanh của bọn họ, vậy thì bọn họ nhất định phải có chuẩn bị trước.
Thậm chí, nói không chừng bọn họ còn có ý định giết chết Chu Dương ngay tại đây.
Hơn nữa, rất khả năng là bọn họ sẽ làm như vậy.
Bây giờ, Chu Dương đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Hứa gia, điều này tuyệt đối không được phép xảy ra đối với một gia tộc muốn độc chiếm Đông Hải!
Bởi vậy, việc bọn họ muốn loại bỏ Chu Dương thì cũng không phải là lạ.
Ngay cả khi biết là như vậy, nhưng Chu Dương vẫn muốn tiến thẳng vào khu nhà của Hứa gia.
Chu Dương là một hoàng đế võ giả, cho nên vẫn có chút dũng khí này.
Phải nói rằng khu nhà của Hứa gia quả thực rất xa hoa.
Tuy rằng Hứa gia không phải là gia tộc giàu có nhất, nhưng bởi vì vị trí của bọn họ ở bên ngoài thành phố, nên khu vực xây dựng rất lớn.
Chỉ cần đủ rộng thì bọn họ sẽ có lợi thế nhiều về sự xa hoa.
Hơn nữa, sự xa hoa ở đây không phải là chỉ cách trang trí hay hoàn thiện nguy nga lộng lẫy như thế nào.
Đó là cách làm của nhà giàu mới nổi, còn với một gia tộc đã trải qua hàng nghìn năm như Hứa gia, lịch sử và thực lực của bọn họ từ lâu đã không thuộc phạm trù của nhà giàu mới nổi nữa rồi.
Vật dụng họ dùng trông không lộng lẫy tráng lệ, cũng không có gì sáng chói lóa mắt.
Nhưng tất cả các kiến trúc, cây cỏ của bọn họ đều chứa đựng một cảm giác cổ kính, bầu không khí đơn giản mang phong cách cổ xưa!
Đây mới là điểm nhấn đại diện của một gia tộc!
Ngay cả Chu Dương cũng không khỏi thở dài, xứng đáng là gia tộc lưu truyền ngàn năm.
Từ những lần tiếp xúc của anh với người của Hứa gia, anh nghĩ rằng đám người của Hứa gia ngày nay dường như đều rất rác rưởi, dù là về phạm vi nhận thức hay lòng dạ, hoặc nói về thực lực đều có vẻ không hợp với gia tộc ẩn dật như trong lời đồn.
Nhưng khi thực sự bước chân vào Hứa gia, anh mới phát hiện ra những lời đồn đại đó quả thực không phải là giả.
Chỉ cần bước vào cánh cửa lớn liền có thể cảm nhận được hết thực lực mạnh mẽ và lịch sử vững chắc của gia tộc ẩn dật này như thế nào.
Chỉ là rất có khả năng bây giờ bọn họ đang dần sa sút mà thôi.
Thậm chí Chu Dương có cảm giác đám người của Hứa gia hoàn toàn không xứng với một gia tộc có lịch sử vững chắc như Hứa gia.
Đương nhiên những lời này anh sẽ không nói ra ngoài, anh chỉ là âm thầm đánh giá Hứa gia.
Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Hứa Thánh Linh, Chu Dương đã đi vào đến phòng khách lớn của Hứa gia.
Phong khách lớn này được trang trí theo phong cách cổ xưa, chỗ nào cũng có ghế bằng gỗ, thậm chí ở giữa còn có một bếp lửa để nấu trà.
Trong phòng khách cũng có một vài đệ tử chịu trách nhiệm phục vụ trà và rót nước, có vẻ rất chuyên nghiệp, thái độ đối xử với khách hay chủ nhà đều không có sự khác biệt, khi rót trà vẫn chỉ bày ra một bộ dạng rất đúng mực.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chu Dương âm thầm gật đầu, Hứa gia này vẫn còn giữ gìn một vài quan niệm truyền thống.
“Chu tiên sinh, ngồi đi”, Hứa Thánh Linh rất lịch sự chỉ vào chiếc ghế đối diện với ông ta.
Chu Dương gật đầu và ngồi xuống không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
Anh cũng không nghĩ quá nhiều, mặc dù biết rằng rất có khả năng Hứa gia sẽ gài bẫy để hãm hại mình, nhưng anh không cho rằng Hứa gia sẽ sắp đặt bẫy lên chiếc ghế.
Dù sao trong lòng anh, Hứa gia vẫn là một gia tộc có lịch sử lâu đời, cũng lưu giữ được nhiều truyền thống đặc sắc của gia tộc.
Mặc dù lúc này, phạm vi nhận thức của những trưởng lão cốt lõi khá hạn hẹp, nhưng với tư cách là một gia tộc siêu cấp, sự vô liêm sỉ của bọn họ hẳn là cũng có điểm giới hạn.
Ngay cả khi có ý định muốn hại anh, thì cũng nên sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nào đó, thẳng thắn uy hϊế͙p͙ đến tính mạng của anh.
Còn loại chuyện động chân động tay lên một cái ghế như thế này, không giống với hành động của một gia tộc siêu cấp.
Nhưng khi anh vừa động vào chiếc ghế mà Hứa Thánh Linh chỉ anh ngồi lên, thì chiếc ghế đó lập tức nổ tung thành nhiều mảnh!
May mà Chu Dương phản ứng nhanh lẹ, dứt khoát lật người, đứng bật dậy, mới không gặp phải tình huống ngã phịch xuống đất.
Chỉ là sau khi chuyện này xảy ra, sắc mặt của anh lập tức trở nên u ám.
Trình độ vô liêm sỉ của Hứa gia dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của anh?
Anh biết phạm vi nhận thức của Hứa gia hẹp, nhưng anh lại không ngờ rằng lại tệ đến mức này!
Lại có thể giở thủ đoạn cỏn con như vậy, đây có thực sự là một gia tộc siêu cấp hay không?
Lúc này Chu Dương đột nhiên hiểu ra một đạo lý, đó là một gia tộc dù có lịch sử hùng hậu vững chắc bao nhiêu, tổ tiên để lại bao nhiêu thứ nổi bật thì đều không có chút quan hệ nào đến phạm vi nhận thức của gia tộc.
Giống như chuyện có một ông chủ tự lập bằng hai bàn tay trắng, vô cùng tài giỏi, trong nháy mắt có thể nhìn ra bản chất phía sau của mọi thứ, đồng thời phạm vi nhận thức và tầm nhìn cũng rất đáng kinh ngạc, nhưng điều này không có nghĩa, ông ta sẽ không có một đứa con phá sản, ngay cả khi con trai của ông ta không bị phá sản, vậy thì ông ta không thể đảm bảo rằng cháu trai của mình sẽ là một thứ tốt lành gì.
Người với người đều không giống nhau, đừng cho rằng bởi vì nhìn thấy tổ tiên của Hứa gia rất tinh anh, văn võ song toàn, thì cho rằng bây giờ đám người Hứa gia ít nhiều sẽ giữ lại một số gen tốt của tổ tiên!
Nghĩ đến đây, Chu Dương liền thoải mái hơn nhiều.
Anh lạnh lùng nhìn đống gỗ nát của chiếc ghế bị vỡ vụn trêи mặt đất, sau đó bình tĩnh hỏi: “Hứa gia chủ, đây là có ý gì?”
Hứa Thánh Linh không ngờ Chu Dương lại không bị ngã.
Vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị tốt một màn kịch, chờ đến khi Chu Dương bị ngã, thì sẽ để người hầu phụ trách rót trà đổ nước nóng lên người Chu Dương.
Khi đó cả đám sẽ cùng nhau cười nhạo anh.
Đương nhiên bọn họ biết rằng chuyện này không thể làm Chu Dương bị thương, bởi vì dù sao thì Chu Dương cũng là một hoàng đế võ giả.
Nhưng bọn họ vẫn muốn làm như vậy, mục đích là để làm giảm bớt nhuệ khí của Chu Dương … Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của họ, loại hành vi này đơn giản chỉ là một mánh khóe nho nhỏ, hoàn toàn không xem xét tình hình chung.
Nhưng suy nghĩ này của bọn họ đã bị vỡ tan tành, bởi vì Chu Dương chẳng những không bị ngã, thậm chí còn không có hề có nét mặt tức giận!