Chương 474: Trúng độc!
Chương 474: Trúng độc!
“Trương Kiệt, rốt cuộc cậu bị sao thế?”
Chu Dương lo lắng, vội hỏi.
Tình trạng hiện giờ của Tương Kiệt khiến anh rất lo, như thể lơ là một cái, sẽ ngã xuống ngay.
Tình trạng này, Chu Dương chưa gặp bao giờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Trương Kiệt trở nên như vậy.
Vừa nãy khi gặp Trương Thái Viêm, Chu Dương còn tưởng anh bị hoa mắt, nhìn lầm.
Nhưng sau đó mới biết, anh không hề nhìn nhầm, mà đúng là ông ta đã thành ra như thế.
Hiện giờ, Trương Kiệt cũng vậy.
“Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
Trương Kiệt cười gượng gạo nói, nhìn thấy Chu Dương, cậu ấy cũng vui mừng ra mặt.
Nhưng biểu cảm này không giữ được bao lâu, thì sắc mặt Trương Kiệt lại quay trở lại vẻ mệt mỏi như lúc đầu Chu Dương nhìn thấy.
“Còn nói không sao, cậu nhìn dáng vẻ lúc này của cậu đi, nếu cậu đi ra ngoài, chắc sẽ dọa khối người đó. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi!”
Chu Dương trầm giọng nói, đỡ Trương Kiệt ngồi xuống, rồi mới yên tâm chút ít.
Anh thật sự lo lắng, nếu bất cẩn một cái, Trương Kiệt sẽ xảy ra chuyện bất trắc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tôi thấy hiện giờ Trương gia cứ là lạ?”
Chu Dương cau mày, trầm giọng hỏi.
Anh vô cùng lo lắng, không những lo lắng cho sự an nguy của Trương Kiệt và Trương Thái Viêm lão gia, mà còn lo lắng cho tình hình bây giờ của Trương gia.
Trương gia lúc này như thể gặp phải vấn đề lớn.
Bằng không sẽ không có chuyện từ Trương Thái Viêm cho đến bất kỳ một người ở nào cũng đều ủ rũ mặt mày, như thể nếu có xảy ra chuyện gì xung quanh cũng không thu hút được sự chú ý của họ.
“Haiz, đều tại Trương Đào gây ra, trước kia tôi nói với cậu rồi mà. Tại anh ta tự ý tiết lộ thông tin của Trương gia cho Giang gia nên bị ông nội phạt, cấm túc ba năm, không được rời khỏi Trương gia.”
Trương Kiệt bất lực, đành nói mọi chuyện xảy ra cho Chu Dương.
Thật ra thời gian này, Trương Kiệt cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Vì Trương Đào tự tìm đường chết, có thể nói cắt đứt là mọi tương lai ở Trương gia.
Cho nên trong số con cháu đời thứ ba, chỉ còn lại một mình cậu ấy.
Đối mặt với sự kỳ vọng quá lớn từ người cha Trương Anh, và biết bao người ủng hộ Trương Anh như vậy, hiện giờ Trương Kiệt không dám trì hoãn, nỗ lực học tập.
Học quản lí, học cách dùng người, thậm chí còn học cách làm sao để suy nghĩ vấn đề từ nhiều góc độ.
Vì thế lúc này cậu ấy đang ở trong tình trạng gánh vác quá tải.
Nhưng nếu sự việc chỉ có thế, thì Trương Kiệt sẽ không thành ra như vậy.
Mà qua lời giải đáp của Trương Kiệt, Chu Dương cũng biết được trong thời gian này, Trương gia đã xảy ra chuyện gì.
Có thể nói, mọi chuyện đều là tại Trương Đào.
Bởi vì không hài lòng về cách trừng phạt của ông mình, tuy tỏ rõ là nghe theo sự trừng phạt, nhốt mình trong phòng, mấy ngày liền không ra khỏi cửa.
Nhưng có lẽ là vì thế, nên mọi người không đề phòng hắn.
Từ ông nội, Trương Luân, cho đến đám vệ sĩ trông coi Trương Đào cũng quản giáo hắn ta khá lỏng lẻo.
Dù gì ở đây là Trương gia, dù Trương Đào muốn làm gì, họ cũng có thể kịp thời ngăn cản.
“Nhưng không ngờ, Trương Đào lại hạ độc, hơn nữa còn hạ độc mọi phía. Hiện giờ, cả Trương gia, hầu như đều có dấu hiệu trúng độc. Cậu thấy tôi bây giờ, chính là biểu hiện trúng độc, vẫn chưa khỏi hẳn.”
Trương Kiệt nói đến đây, trong mắt lộ rõ vẻ căm hận, nét mặt bỗng mệt mỏi chán chường.
Những lời vừa nói, như thể đã hút hết mọi sức lực của cậu ấy.
“Nhưng may mà phát hiện kịp thời, hơn nữa bên cạnh ông nội có cao nhân, cho nên mọi người đều không bị gì, nhưng trong người vẫn thấy khó chịu, không có sức lực, cần một thời gian để bình phục.”
“Còn về Trương Đào, trong cơn giận dữ, ông nội đã cho người xử anh ta rồi, hiện giờ chắc đang ở khu nhà nhỏ không tên tuổi sau hậu viện.”
Trương Kiệt với vẻ mặt cảm thán, cậu ấy cũng không ngờ chuyện sẽ ra nông nỗi này.
Trương Đào lén gửi tin tức của Trương gia cho Giang gia thì đã đành, Trương lão gia chỉ trừng phạt mang tính tượng trưng.
Nhưng Trương Đào lại không vừa lòng, hạ độc cả nhà.
Nếu không phải vì bên cạnh Trương lão gia có một vị võ giả, e rằng chưa đợi Chu Dương đến, thì tin tức cả Trương gia trúng độc sẽ ngay lập tức truyền đi khắp tỉnh Tương Tây, thậm chí là truyền khắp cả nước rồi.
Đúng là đến khi đó, sợ rằng Chu Dương cũng sẽ hối hận không thôi.
“Không ngờ hắn lại trở nên như thế, các cậu có hỏi tại sao hắn lại làm vậy không?”
Chu Dương trầm giọng hỏi, thật ra ấn tượng của anh về Trương Đào vô cùng mơ hồ.
Hình như trước kia từng bị anh đánh?
Ngoài chuyện đó ra, Chu Dương không có ấn tượng gì với Trương Đào.
“Anh ta không chịu nói, còn chuyện anh ta hạ độc, hiện giờ cũng đã bị ông nội hạ lệnh phong tỏa hết mọi tin tức rồi. Nếu như cậu không đến, chắc cũng không biết.”
Trương Kiệt cười cay đắng, rồi dựa vào ghế há mồm thở dốc.
Cảm giác yếu ớt từ trong cơ thể khiến Trương Kiệt mất hết tinh thần và sức lực, làm chuyện gì cũng phải dồn hết sức, hơn nữa, có lúc mình cậu ấy không thể làm nổi.
Hiện giờ Trương gia đã thuê khá nhiều người giúp việc tạm thời đến để chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mọi người.
Theo như dự đoán của Trương Kiệt, ít nhất cũng phải mất nửa tháng thì cả Trương gia mới khỏi hoàn toàn.
Cho nên nửa tháng này, mọi người trong Trương gia đều cố gắng ở ẩn, sẽ không dễ dàng để người ngoài biết tình trạng bây giờ.
Còn về Chu Dương, Trương Kiệt lại hoàn toàn tin tưởng anh, cho nên mới nói với anh chân tướng sự việc.
Trương Kiệt cũng tin Chu Dương sẽ không tùy tiện nói ra.
“Xem ra, lần này tôi đến không đúng lúc lắm, chẳng trách vừa rồi lúc tôi nói chuyện với Trương lão gia, ông ấy luôn mệt mỏi và buồn ngủ, tôi còn tưởng là vì lý do tuổi tác, không ngờ là vì trúng độc.”
“Nhưng cũng may mọi người đều không sao, đúng là vô cùng may mắn.”
Chu Dương cảm thán nói.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tôi không làm phiền cậu nữa, đợi khi nào tôi đi, sẽ đến tạm biệt cậu sau.”
Tạm biệt Trương Kiệt, Chu Dương quay về khu nhà nhỏ của mình.
Anh không hề nói cho Tôn Việt và Ngưu Xuyên biết tin tức mà anh biết được từ chỗ Trương Kiệt.
Trương Kiệt tin tưởng anh không tùy tiện nói năng lung tung nên mới kể hết sự việc đã xảy ra ở Trương gia.
Vậy thì đương nhiên Chu Dương sẽ không phụ lòng tin của Trương Kiệt.
Đây là một trong những nguyên tắc làm người cơ bản nhất của Chu Dương.
Ba ngày thấm thoát trôi qua.
Trong ba ngày này, mấy người Chu Dương cũng không di chuyển lung tung.
Còn về bầu không khí cổ quái trong Trương gia, hai người Tôn Việt và Ngưu Xuyên vẫn luôn giữ cảnh giác nhất định.
Ba ngày nay, bọn họ cũng bàn bạc về những quyết định mà Trương Thái Viêm lão gia có thể đưa ra.
Nhưng dù là quyết định nào, đồng ý hợp tác hay từ chối hợp tác, thì họ vẫn vui vẻ chấp nhận, sẽ không vì chuyện ông ta không chấp nhận hợp tác mà bất mãn trong lòng.
Dù sao, vấn đề mà Trương lão gia suy nghĩ đến, bọn họ cũng từng cân nhắc.
Chuyện này giống như trong cùng một nơi, một hiệu buôn vô cùng xuất chúng, chiếm một nửa thị trường của nơi này.
Đồng thời, còn có vài hiệu buôn nhỏ lẻ, nhưng đều không ảnh hưởng gì tới lão đại.
Đột nhiên hiện giờ có một người chạy ra, nói lão đại tôi muốn hợp tác với cậu, cậu đuổi hết số hiệu buôn nhỏ lẻ đó đi.
Đổi lại là ai đi nữa, có lẽ sẽ dễ dàng đưa ra quyết định.
Dù sao, sau khi hợp tác, đuổi hết số hiệu buôn nhỏ lẻ vụn vặt kia đi rồi, đối với lão đại mà nói, không có lợi ích gì nhiều, ngược lại còn phải gây dựng hiệu buôn mới có quy mô tương đồng với hiệu buôn của mình, như vậy chắc chắn sẽ có tổn thất về lợi ích của bản thân.
Chẳng mấy chốc, ba người Chu Dương lại tới khu nhà ở của Trương Thái Viêm.
So với ba ngày trước, tình trạng của lão gia lần này đã khỏe hơn nhiều.
“Trương lão gia, ông đã quyết định chưa?”
———————–