Chương 914: Chu Dương buồn chán
Chu Dương nhìn Ngưu Xuyên nói không nên lời, tự hỏi trong lòng rằng có phải là Ngưu Xuyên độc thân quá lâu rồi hay không, ngay cả quan điểm về tình cảm cũng bị bẻ cong rồi?
Như thế này được coi là tình yêu sao?
Con gái nhà người ta còn chưa đồng ý, cậu đã coi đó là tình yêu sao?
Nhắc mới nhớ, chuyện này không hề liên quan gì đến con gái nhà người ta!
Ngay khi cô Tĩnh Tĩnh đó vừa bước đến, liền nói rằng cô gái kia đã quyến rũ người đàn ông của cô ta, mà gã thanh niên đó từ đầu đến cuối cũng không hề bác bỏ.
Nhưng Chu Dương là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, biết rằng cô gái kia thậm chí còn không hề quen biết hắn.
Chứ đừng nói đến là quyến rũ, chỉ có cậu thanh niên đó vẫn luôn gây rối cho cô gái kia mà thôi.
Thế nhưng Ngưu Xuyên lại cảm động trước tình yêu như vậy, điều này khiến Chu Dương không nói nên lời.
Nhưng anh cũng không vội bắt bẻ Ngưu Xuyên, bởi vì trực giác của anh mách bảo rằng sẽ có những câu chuyện khác xảy ra giữa những người này.
Dù sao một người kì quặc như vậy, làm chuyện gì đi nữa cũng không quá kì lạ.
Chẳng mấy chốc, đại ca của Tĩnh Tĩnh đã đến.
Đó là một người đàn ông to lớn với khuôn mặt đầy đặn, trêи cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to, trêи khuôn mặt còn đeo kính râm, dưới chân đi một đôi dép lê.
Phía sau đại ca còn có hai tên đàn em đi theo, vừa mới đi đến liền kiêu ngạo hỏi: "Tĩnh Tĩnh, có chuyện gì? Là ai bắt nạt em?”
Tĩnh Tĩnh rúc vào vòng tay của tên đại ca, sau đó nũng nịu chỉ tay về phía gã thanh niên hung hãn và cô gái kia: “Chính là đôi nam nữ chó má kia”.
"Cô ta đã quyến rũ chồng của em mất rồi!"
“Ồ, đây không phải là Cường Tử sao, làm sao vậy? Bây giờ đủ lông đủ cánh nên dám bắt nạt Tĩnh Tĩnh à?”
Tên đại ca bước tới vỗ nhẹ vào mặt của cậu thanh niên rồi hỏi.
Rõ ràng gã thanh niên đó tên là Cường Tử, sắc mặt cậu ta u ám, nhìn chằm chằm tên đại ca một lát: “Đại ca, chuyện này không liên quan đến anh”.
“Tôi và Tĩnh Tĩnh cũng đã chia tay trong hòa bình, anh vẫn còn muốn lật mặt với tôi vì chuyện này sao?”
“Ông đây chính là muốn lật mặt với cậu đấy, sao nào? Bắt nạt Tĩnh Tĩnh, ông đây đánh cậu thì sao?”
Tên đại ca cũng không nhiều lời, đá Cường Tử một cái khiến hắn ngã lăn xuống đất.
Cường Tử căm phẫn đứng dậy, nhìn chằm chằm tên đại ca rồi nói: "Dù sao cũng đã chia tay rồi, anh nói xem anh còn muốn thế nào nữa!”
“Như thế nào?”, Tên đại ca suy nghĩ một chút, liền kéo Tĩnh Tĩnh từ phía sau lên rồi ôm vào lòng của hắn ta: “Muốn thế nào sao, vậy thì để bảo bối nhỏ của anh nói xem sao”.
“Bảo bối, nói xem bây giờ em muốn như thế nào?”
“Đánh gãy chân của đôi nam nữ chó má đó!”
Tĩnh Tĩnh vô cùng tức giận cay nghiệt nói.
“Được”, tên đại ca lập tức đồng ý, sau đó nhìn về phía Cường Tử và cô gái: “Đã nghe rõ rồi chứ, các người muốn tự đánh gãy chân Hay là để tôi ra tay?”
Lúc này, Cường Tử lập tức hoảng sợ: "Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, đừng đánh gãy chân tôi!”
“Tôi làm lành với Tĩnh Tĩnh là được đúng chứ? Tĩnh Tĩnh, em hãy tha thứ cho anh, anh chỉ là một phút nhất thời bị ma xui quỷ khiến!”
Cô gái kia chắc chắn còn hoảng loạn hơn, cô ấy khoa chân múa tay kêu oan, nói rằng chuyện này không liên quan đến cô ấy, nhưng tiếc là không ai để ý đến cô.
“Cút đi, bây giờ bà đây chỉ cần nhìn thấy anh liền cảm thấy ghê tởm! Nói thật cho anh biết, đại ca cũng đã theo đuổi tôi lâu rồi, bây giờ tôi muốn ở bên cạnh đại ca, vậy nên anh mau chóng tránh xa một chút!”
“Anh đã khiến trái tim của tôi tan nát rồi Cường Tử à, hai chúng ta đã không thể có cơ hội nào khác nữa!”
Tĩnh Tĩnh khinh thường nhìn Cường Tử đang nằm trêи mặt đất rồi nói.
“Nghe rõ rồi chứ Cường Tử, chuyện này cũng không thể trách tôi đươc, bây giờ Tĩnh Tĩnh cũng đã không còn yêu cậu nữa rồi, cho nên cậu cứ thành thật chấp nhận bị ăn đánh đi!”
Sắc mặt đại ca cùng vô cùng đắc ý.
Sau đó phất tay với hai tên đàn em ở phía sau mình: “Ra tay đi!”
Hai tên đàn em đó đi thẳng về phía trước.
Lúc này, Cường Tử lại nghiến răng ken két, bật dậy khỏi mặt đất, đột nhiên tát một cái vào mặt của cô gái kia: “Đều tại cô, con chó cái này!”
“Nếu không phải vì cô thì tôi bị gặp chuyện hôm nay sao?”
Cô gái ấm ức, nhưng cô ấy lại không biết diễn đạt sự tủi nhục oan ức của bản thân mình như thế nào.
“Bây giờ cậu còn cho rằng đó là tình yêu nữa không?”, Chu Dương liếc nhìn Ngưu Xuyên, rồi hỏi.
“Ừ, cái tên Cường Tử kia không đáng làm đàn ông, đáng bị ăn đòn”, Ngưu Xuyên tức giận nói.
Cậu ấy không ngờ rằng, mới lúc đầu cảm thấy Cường Tử cũng khá là đàn ông, nhưng khi mọi chuyện xảy ra như vậy, hắn lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Cường Tử lại đá cô gái kia thêm hai phát nữa, trong suốt quá trình đó, tên đại ca và hai tên đàn em kia chỉ lặng lẽ đứng ở một bên quan sát.
Chờ đến khi Cường Tử đánh xong, bọn họ mới đi tới nói: “Được rồi, không cần giả bộ nữa, bây giờ thì đến lượt cậu phải nhận sự trừng phạt rồi”.
Cường Tử không cam tâm, muốn giải thích gì đó nhưng bị hai tên đàn em kia đè bẹp xuống đất, đánh đập cho một trận rất mạnh.
Sau khi đánh xong, bọn họ lại liếc nhìn sang cô gái.
Cô gái bắt đầu sợ hãi lùi lại phía sau.
Nhưng hai tên đàn em đó hoàn toàn không có một chút cảm giác thương xót nào, bọn họ vẫn như cũ dồn ép cô gái.
Lúc này, Chu Dương biết chuyện này đã không còn thay đổi được gì nữa, do đó cũng đã đến lúc anh phải ra tay.
Anh xuất hiện đứng ở trước mặt cô gái.
“Nhóc con, cậu là ai? Tôi khuyên cậu nên tránh xa ra một chút”, hai tên đàn em hơi khó chịu nói với Chu Dương: “Đừng khiến tôi phải đánh cả cậu!”
“Ồ? Vậy sao?”, Chu Dương lại cảm thấy hơi hưng phấn khi nghe thấy những lời này.
Cuối cùng cũng có người dám chống lại anh!
Điều này khiến anh nhớ lại cảm giác quen thuộc.
“Tôi sẽ không tránh sang một bên, anh có thể đánh cả tôi cũng được”.
Chu Dương không đợi được liền tiến thêm về phía trước hai bước: "Cầu xin các anh, hãy đánh tôi đi!”
“A, chuyện này…” Hai tên đàn em liếc nhìn nhau.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp một tên nào kì lạ như vậy.
Nhưng dù sao thì cũng là xã hội đen, chuyện đánh nhau như vậy cũng là chuyện bình thường như cơm bữa.
Bọn họ không thể đánh mất những nguyên tắc của mình chỉ vì sự kì lạ của Chu Dương.
“Đánh anh ta”, hai tên đàn em cùng nhau hạ quyết tâm, xông về phía Chu Dương.
Chu Dương vừa vô thức đưa tay lên đã hất bay hai tên đàn em kia ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cường Tử, tên đại ca và Tĩnh Tĩnh sợ chết khϊế͙p͙.
Mạnh mẽ quá rồi!
Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được động tác của Chu Dương!
“Cậu nhóc, cậu là ai”, tên đại ca tháo kính râm xuống, để lộ ra một đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh nhìn chằm chằm Chu Dương hỏi: “Cậu quyết định chống lại tôi?”
Chu Dương chán nản lắc đầu.
Anh cũng mong những người này có thể phản kháng lại anh một chút, nhưng không ngờ bọn họ lại yếu đến như vậy.
Yếu đến mức một chút tinh thần cũng không thể vực dậy nổi.
“Tôi không muốn làm đối thủ của anh, nhưng nếu anh còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi, vậy thì tôi nhất định sẽ giết chết anh”, Chu Dương thản nhiên nói.
Anh đã mất hứng thú với đám xã hội đen này rồi.
“Tên nhóc thối tha này, tôi thấy có lẽ cậu không biết trời cao đất dày là gì rồi”, tên đại ca lao về phía Chu Dương.
Chu Dương còn chưa kịp ra tay thì Ngưu Xuyên ở một bên đã đá bay hắn.
“Anh Dương, loại người này không đáng để anh phải ra tay giết”, Ngưu Xuyên quay lại nói với Chu Dương.
Chu Dương chán nản gật đầu.
Tên đại ca ở bên kia cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách giữa hai bên.
Đàn em của đối phương lại có thể dễ dàng đánh bay hắn ta như vậy!
Hắn ta đảo mắt nhìn về phía Tĩnh Tĩnh, lại nhìn về phía cô gái ở phía sau Chu Dương.
Cảm thấy rằng Chu Dương nhất định là vì cô gái kia cho nên mới ra tay với bọn họ, cho nên hắn ta lập tức vạch ra kế hoạch trong đầu.