Chương 953: Bản tính của đạo lý
Bán hoàng cũng là thể nói là hoàng đế.
Chu Dương là một hoàng đế võ giả, tất nhiên anh biết mấu chốt để để trở thành hoàng đế võ giả.
Trái tim hoàng đế!
Thực lực của một số người đã đạt đến cảnh giới tông sư võ giả từ lâu, thậm chí gần đạt đến cấp bậc hoàng đế võ giả.
Nhưng kiểu người cả đời cũng không đạt được cảnh giới hoàng đế võ giả cũng nhiều vô số.
Là vì bọn họ vẫn chưa có trái tim hoàng đế.
Có thể nói trái tim hoàng đế ở mức độ rất lớn là thiên bẩm.
Chẳng hạn như thử thách mà Chu Dương đã trải qua tưởng chừng như đơn giản, tưởng chừng như cuối cùng anh cũng nhìn thấu được ảo ảnh kia, thế nên anh đã quay trở về được thực tại.
Nhưng nếu đổi một người khác bước vào trong ảo ảnh đó, có khả năng người đó sẽ không thể thoát ra được!
Nói cách khác, dù mỗi người đều có cơ hội được thử thách, nhưng trong một triệu người không chắc có một người có thể qua được thử thách!
Những kẻ hám lợi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ra khỏi ảo ảnh đó vì ước mơ lớn nhất của bọn họ là thành công, có được mọi thứ.
Mà ảo ảnh đó đáp ứng đầy đủ yêu cầu này của họ.
Trong lòng của những người này không hề kiên định, sau khi có được thành công như họ mong muốn, thì điều họ khao khát hơn là ăn chơi thỏa thích, hoàn toàn không nghĩ đến rốt cuộc đã sai ở đâu.
Đây là đa số người bình thường, mà số người này chiếm đến chín mươi chín phần trăm.
Một phần trăm còn lại có thể trong lòng họ vô cùng kiên định nhưng đồng thời cũng rất trọng tình nghĩa.
Những người này cũng rất khó rời khỏi ảo ảnh.
Đến giờ Chu Dương vẫn còn nhớ lúc đầu ở trong ảo ảnh, xung quanh anh đều là những người anh yêu thương, để tâm nhất.
Trong hoàn cảnh không phân biệt rõ thực tế và ảo giác, nếu bản thân không muốn nghe theo trái tim thì có thể sẽ làm hại đến người mà mình yêu thương.
Ở cấp bậc này, rất nhiều người sẽ chọn từ bỏ vì bọn họ trọng tình nghĩa, rất dễ làm tổn thương đến những người bên cạnh mình.
Những người này có thể gọi là anh hùng.
Nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người đẹp ở đây không nhất thiết ám chỉ người đẹp thực sự, nó là một phần tình nghĩa mà trong lòng bạn trân trọng nhất.
Còn những người chân chính có được trái tim hoàng đế mới có thể phân biệt rõ đâu là đúng đâu là sai. Bọn họ có sự tự tin và mạnh mẽ hơn ai hết, họ tin bản thân dù có làm theo tâm nguyện ban đầu cũng tuyệt đối có thể bảo vệ được người bên cạnh mình.
Trái lại, nếu mất đi tâm nguyện ban đầu, vậy mới là tổn thương lớn nhất với người bên cạnh mình. Mục tiêu của họ quá rõ ràng, bất kể trong ảo ảnh có xuất hiện tình huống gì thì họ sẽ không bị tác động. Những người như vậy mới có thể thoát khỏi ảo ảnh trong thời gian ngắn.
Những người có sức mạnh ý chí và sự tự tin này phải nói là cực kì ít, một phần triệu.
Hiển nhiên Chu Dương nằm trong một phần triệu đó, anh đột phá ảo ảnh trong thời gian cực ngắn và có được trái tim hoàng đế.
Nhưng thực tế, tính cách của anh là như vậy. Dù không có lần thử thách này, khả năng anh có được trái tim hoàng đế thông qua tu luyện cũng lớn hơn người khác vô số lần.
Cái này cũng có thể gọi là thiên phú, hiển nhiên tu luyện trở thành hoàng đế võ giả cũng cần có thiên phú. Đối với người bình thường, dù có cố gắng cả đời thật ra cũng đã được số phận định đoạt cả rồi, người đó sẽ không bao giờ trở thành hoàng đế võ giả.
Còn bán hoàng như ông tổ Hoa gia lại nằm ở phần cuối của đa số những người có thiên phú nhất định.
Tài năng tu luyện của họ rất mạnh, sau khi gần đạt tới cảnh giới hoàng đế võ giả, họ vẫn có thể tiếp tục đột phá.
Thậm chí đến cuối cùng, chân khí trong cơ thể sẽ thay đổi, thoát khỏi cảnh giới tông sư võ giả và sở hữu những đặc trưng của hoàng đế võ giả.
Trông có vẻ như họ đã trở thành hoàng đế võ giả.
Nhưng thực ra chỉ là bề ngoài mà thôi.
Hoàng đế võ giả không có trái tim hoàng đế, mặc dù khí thế mạnh mẽ, nhưng họ không có sự tôn sùng của hoàng đế võ giả chân chính, như vậy chẳng khác gì hàng giả mạo, quân tạp nham. Chỉ cần có trái tim hoàng đế mới có thể được xem là có huyết thống chính thống.
Bán hoàng và hoàng đế võ giả vẫn có cách biệt rất lớn.
Vì bán hoàng không có trái tim hoàng đế, chân khí của họ xuất hiện đặc trưng của hoàng đế đã là cực hạn rồi.
Bán hoàng đã không thể đột phá tiếp nữa, nhưng hoàng đế võ giả không giống vậy, đây chỉ là cảnh giới bình thường, Chu Dương vẫn có thể tiếp tục tu luyện, năng lực ngày càng được nâng cao.
Tất nhiên ông tổ Hoa gia không hề biết những chuyện này.
Ông ta vẫn chỉ nghĩ Chu Dương là tiên sư.
Ông ta tin chắc mình là hoàng đế võ giả, vì ông ra biết rõ chân khí trong cơ thể mình khác hẳn với tông sư võ giả.
Thế nên ông ta mới được người dân thành phố Đông Hải xem là thần hộ mệnh là vì lúc chân khí của ông ta bộc phát sẽ có khí thế như hoàng đế, tràn đầy tự tin và mạnh mẽ, trông giống như đại diện cho chính nghĩa.
Nhưng khi chân khí hoàng đế võ giả chân chính này của Chu Dương bộc phát thì cái danh hoàng đế võ giả hờ của ông ta ngay lập tức trở thành một tên hề nhảy nhót.
Lúc này ông tổ Hoa gia không có trái tim hoàng đế cũng không chút gánh nặng nào, đang quỳ xuống trước mặt Chu Dương.
Ông ta không cảm thấy có gì không ổn.
Ông ta nghĩ nếu mình đánh không lại thì nên nhận thua, đây là chuyện bình thường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Dương cũng hơi thất vọng lắc đầu.
Anh còn nghĩ ông tổ Hoa gia được gọi là thần hộ mệnh của thành phố Đông Hải là một nhân vật lớn nào, nhưng bây giờ xem ra chỉ do Chu Dương đã nghĩ nhiều.
Có điều, anh không hiểu sao một kẻ hèn nhát như ông tổ Hoa gia lại trở thành thần hộ mệnh?
“Tôi không biết tại sao ông lại trở thành thần hộ mệnh ở Đông Hải nhưng ông đã từng có những đóng góp cho Đông Hải, đây là sự thật”.
Nghĩ một lát, Chu Dương nói: “Tôi có thể cho ông một cơ hội nói cho mọi người biết tội ác của cháu trai ông. Sau đó ăn năn hối lỗi, từ nay tước đoạt hết mọi hào quang cả nhà các ông”.
“Ông có ý kiến gì không?”
Chu Dương bình thản nói.
Đây cũng là kết quả sau khi anh đã cân nhắc kĩ lưỡng.
Ông tổ Hoa gia có thể hơi ích kỷ, hoặc có thể nói ông ta quá nuông chiều cháu của mình.
Nhưng không thể phủ nhận ông ta đã từng cứu cả thành phố Đông Hải.
Công lao của ông ta rất lớn, ngay cả Chu Dương cũng phải ngưỡng mộ ông ta.
Thế nên trong mắt Chu Dương, dù ông tổ Hoa gia có xấu xa đến thế nào thì ông ta cũng xứng đáng có cơ hội được tha thứ.
Cũng giống với việc anh phát cho ông ta một thẻ bài miễn chết. Đây là cách nhận nhìn một của Chu Dương giống như một người dân Đông Hải đối với ông tổ Hoa gia.
Dĩ nhiên có thể tránh được tội chết, cũng có thể không truy cứu tội, nhưng đã làm ra chuyện như vậy mà nếu vẫn để ông ta tiếp tục hưởng thụ cái hào quang thần hộ mệnh Đông Hải thì không thích hợp lắm.
Vì thế anh quyết định bảo ông tổ Hoa gia nói cho mọi người biết tội ác của Hoa Thần Vũ, sau đó tạ lỗi.
Làm xong việc này, cái danh hào quang của cả nhà bọn họ tự nhiên cũng biến mất.