Chương 1073: Có tiền là thế nào?
Chẳng mấy chốc, Chu Dương đã hiểu khái niệm về người giàu nhất.
Ở thành phố Đông Hải, về cơ bản có một vài tầng lớp như sau:
Người bình thường, thế gia, thế gia hạng hai, thế gia hạng nhất, thế gia ẩn dật... Chu Dương.
Tầng lớp cuối cùng không phải do Chu Dương tự thêm vào, bởi vì không cần thiết, anh cũng không thể xếp mình vào hạng người bình thường được, như vậy hiển nhiên là không thực tế, nhưng anh chỉ có một mình, cũng không phải là gia tộc gì, cho nên chỉ có thể phân vào loại thành phần một mình mà thôi.
Như cái tên của nó, những người bình thường dù giàu có đến đâu cũng chỉ là một con người chứ không phải một gia tộc.
Đặc trưng của việc trở thành thế gia là khối tài sản phải vượt qua hàng chục tỷ đồng, thành lập một sản nghiệp của gia tộc, như vậy thì mới được gọi là một thế gia.
Cũng giống như người bác trước đây của Tạ gia, ông ta muốn biến Tạ gia trở thành một thế gia dựa vào công ty của Tạ Linh Ngọc.
Nói chung, người bình thường không bao giờ có thể so sánh được với một thế gia.
Bởi vì một khi người có tiền đến một mức nhất định nào đó thì sẽ tìm cách xây dựng gia tộc cho riêng mình.
Lý do rất đơn giản, chỉ có xây dựng gia tộc, thì tiền bạc của mình, con cháu đời sau của mình mới có thể tiếp tục kế thừa, không có người giàu nào lại không quan tâm đến gia sản kế thừa của mình.
Mặc dù trêи lý thuyết, những người bình thường có thể giàu hơn các thế gia, giống như Chu Dương, nhưng trêи thực tế, hoàn toàn không tồn tại loại tình huống này.
Chỉ có một lý do duy nhất cho những người giàu có nhưng chưa thành lập thế gia, đó là bởi vì không đủ tiền.
Lý Đại Hải - người được gọi là người giàu nhất Đông Hải, có nghĩa là ông ta là người giàu nhất trong những người bình thường.
Những thế gia, thế gia hạng hai và hạng nhất, tài sản gia tộc của bọn họ rất lớn, nhưng không có ai đặc biệt là giàu có, dù có đặc biệt giàu có thì cũng sẽ không công bố ra ngoài để so sánh với người bình thường.
Cũng chính vì điều này mà Lý Đại Hải trở thành người giàu nhất.
ý Đại Hải này giàu cỡ nào? Công ty trách nhiệm hữu hạn thời trang Đại Hải của ông ta có giá trị thị trường hơn bảy tỷ, đó là con số vẫn chưa được niêm yết.
Hơn bảy tỷ đồng này đều là tài sản riêng của bản thân ông ta.
So với một người bình thường quả thực có thể gọi là rất khủng bố!
Lý Trường Hà cũng vì có thân phận này chống lưng, nên ông ta mới có thể làm bất cứ điều gì mà ông ta muốn ở khắp thành phố Đông Hải.
Chỉ cần ông ta không chọc tức con cháu của thế gia nào đó, thì ông ta là kẻ hung hăng nhất trong những người bình thường!
Còn Chu Dương và Thẩm Bích Quân rõ ràng không phải là con cháu của thế gia!
"Cậu hiểu rồi chứ? Mau chóng thả tôi ra, nếu không, tôi sẽ gọi điện ngay cho bố của tôi, khiến công ty Danh Dương của các người bị phá sản!”
Lý Trường Hà hả hê nói.
Nghe nhắc đến người giàu nhất, các người còn không quỳ xuống cho tôi?
Cả ba người Chu Dương, Ngưu Xuyên và Chu Minh đều ngỡ ngàng.
Có lẽ, là bởi vì bọn họ đã quá lâu không giao tiếp với tầng lớp người bình thường?
Bố của ông ta có hơn bảy tỷ, lại có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Nếu đúng như vậy thì Chu Dương có thể trở thành ba người bố của cái tên Lý Trường Hà này rồi!
Còn nếu là Chu Minh thì càng không cần phải nói, e rằng hắn có thể trở thành một trăm người bố của Lý Trường Hà.
Nhìn thấy ba người sững sờ, Lý Trường Hà còn tưởng rằng bọn họ sợ hãi.
"Nếu sợ hãi thì mau chóng thả ông đây ra! Còn sững sờ ở đó làm gì? Các người không cần công ty nữa sao?", Lý Trường Hà nói thẳng.
Chu Dương mới phản ứng lại, bất lực nói: "Ai đã cho ông sự tự tin này, ông không biết tài sản của công ty Danh Dương đã vượt quá mười tỷ sao?"
"Hừ, vượt quá mười tỷ thì có thể làm gì? Đó là giá niêm yết của công ty các người! Cổ phần đều nằm trong tay cổ đông, các người thì có bao nhiêu cổ phần chứ!"
“So trêи tài sản cá nhân, bố tôi là người giàu nhất Đông Hải. Tin hay không tùy cậu”, Lý Trường Hà tỏ vẻ khinh thường.
Chu Dương hoàn toàn không nói nên lời.
Bỏ đi, không cần nói nhảm nữa, dù sao cũng đã nắm được mục đích cuối cùng là bố của ông ta, chỉ cần tiêu diệt bố của ông ta là xong.
“Chuyện thả ông ra thì đương nhiên là được, bây giờ sẽ thả ông đi”, Chu Dương nói xong liền cởi dây trói cho Lý Trường Hà.
"Hãy nhớ rằng, dù sau này có xảy ra chuyện gì, cũng đừng đến cầu xin tôi là được”.
“Cầu xin cậu? Tôi thấy chắc là thằng nhóc cậu phát sốt đến mức hồ đồ rồi đúng chứ", Lý Trường Hà hừ một tiếng: "Không phải cậu đã hiểu rõ mọi chuyện cho nên mới thả tôi ra sao? Sợ thì cũng sợ rồi, lại nói ra lời tàn nhẫn như vậy là có ý gì?”
Trong mắt Lý Trường Hà, từ khi Chu Dương cởi trói cho ông ta thì đó chính là biểu hiện của việc sợ hãi.
Ở bên kia, Chu Minh đã âm thầm bấm điện thoại.
"À đúng rồi, tập đoàn thời trang Đại Hải, cần mất bao lâu? Đúng vậy, quy mô khoảng hơn bảy tỷ, năm phút sao? Ba phút không được à?"
Giọng nói khi Chu Minh gọi điện thoại không nhỏ lắm, Lý Trường Hà cũng nghe thấy.
Nhưng ông ta không hiểu gì, còn tưởng rằng Chu Minh đang khẳng định sức mạnh của bố mình.
Có thể ba đến năm phút nữa thì cậu ta sẽ quỳ xuống ôm đùi của mình.
"Ba phút? Ba phút gì?", Chu Minh hỏi.
“Không liên quan gì đến ông, ông đã được thả thì ông nên rời khỏi đây đi”, Chu Dương không thèm nói nhảm với ông ta.
"Ha ha? Chu Dương, không phải là tôi không nhắc cậu, cậu nói xem cậu đã sợ tôi đến như vậy rồi mà còn cứng miệng như vậy làm gì?”
"Các người không phải là đang xác nhận chuyện bố của tôi là người giàu nhất Đông Hải sao? Chờ đến khi xác nhận xong xuôi, có phải cậu sẽ quỳ xuống ôm đùi của tôi không?"
"Cần ba phút để xác nhận đúng không? Tôi sẽ ở đây chờ các người, tránh trường hợp xác nhận xong muốn tìm tôi để ôm đùi cũng không tìm được!”
Lý Trường Hà dương dương tự đắc nói, cho rằng phân tích của mình rất đúng.
"Tôi nghĩ tốt hơn hết là ông nên đi khỏi đây...", Chu Dương lẩm bẩm.
Lúc này, cuộc điện thoại của Chu Minh cũng đã kết thúc.
“Sao rồi?”, Chu Dương hỏi.
“Ba phút, giải quyết xong”, Chu Minh gật đầu.
“Được rồi”, Chu Dương cũng không hỏi nhiều, dựa vào thân phận của Chu Minh là con cháu của Chu gia, trong vòng ba phút tiêu diệt một tập đoàn thời trang cỏn con là điều không thể đơn giản hơn được nữa.
Lý Trường Hà ở một bên vẫn đang giễu cợt, ông ta nghĩ rằng, đám người Chu Dương chẳng qua là giả bộ bình tĩnh.
Tôi xem các người còn có thể bình tĩnh được bao lâu!
Vàng thật không sợ lửa, bố tôi là người giàu nhất Đông Hải! Để xem các người nhận được tin xác nhận xong, các người phải quỳ xuống van xin tôi thế nào!
Lý Trường Hà nghĩ như vậy, ba phút đồng hồ trôi qua nhanh chóng.
Lý Trường Hà vừa muốn oán trách một câu, tại sao đám người Chu Dương chỉ gọi một cuộc điện thoại để xác nhận mà còn phải tốn công sức như vậy, thì điện thoại của ông ta vang lên trước.
"Lý Trường Hà! Mày đang ở đâu", giọng nói như sấm sét của bố ông ta - Lý Đại Hải phát ra từ điện thoại.
"Mày có biết là bởi vì mày, mà ông đây bị hại thê thảm rồi không hả? Rốt cuộc là mày đắc tội với ai? Khiến cho công ty của tao bị phá sản!”