Mục lục
Chàng rể xuất chúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1052: Anh dám lấy không?​




Đây không phải nơi Chu Dương đang sống sao!







Cùng một khu dân cư, sau đó đi vào bên trong cũng giống như đúc!







Đi thẳng vào, cuối cùng ông ta nhìn thấy nơi mà đám đông tập trung phía trước.







Sau đó, ông ta lại nhìn thấy Khỉ Hôi và khuôn mặt quen thuộc của Chu Dương!







Tên Khỉ Hôi ngu ngốc! Lại thật sự xúc phạm Chu Dương!







Ông ta nhanh chóng đi qua con đường nhỏ.







Khỉ Hôi nhìn thấy Hứa Nhất Lôi đến, lập tức vui mừng chạy qua tiếp đón, trước khi đi còn nói với Chu Dương: “Thằng nhóc, cậu xong đời rồi!”







“Bất kể cậu mạnh hơn tôi bao nhiêu, nhưng cậu không thể là đối thủ của tông sư võ giả!”







“Rốt cuộc cậu có biết ý nghĩa của tông sư võ giả là gì không? Nếu như biết, tôi đề nghị bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, có lẽ vẫn còn kịp!”







Sau khi nói xong, hắn vội vàng chạy qua đón tiếp Hứa Nhất Lôi: “Lôi gia, ông đến rồi!”







Nhưng Hứa Nhất Lôi hoàn toàn không quan tâm đến hắn, mà đi thẳng đến trước mặt Chu Dương, cúi đầu khom lưng cung kính nói: “Chu tiên sinh, sao cậu lại ở đây?”







Cảnh tượng này lại khiến mọi người tiếp tục kinh ngạc không thôi.







Đương nhiên Khỉ Hôi ngạc nhiên, tại vì hắn biết thân phận của Hứa Nhất Lôi, một tông sư võ giả thật sự, bất kể đi đâu cũng được hầu hạ như khách quý ở thành phố Đông Hải!







Hứa Nhất Lôi cũng không cung kính trước mặt Hổ gia như vậy!







Nhưng thân phận của Chu Dương lại cao hơn Hổ gia rất nhiều.







Thường Uy cũng ngạc nhiên không kém, hắn không quen biết Hứa Nhất Lôi, nhưng cũng biết gia cảnh của Khỉ Hôi có ý nghĩa gì.







Lúc trước hắn gặp chuyện gì thì chỉ cần nói tên Khỉ Hôi, Khỉ Hôi hoàn toàn không cần gọi người, chỉ nói mình là người của khách sạn Huy Hoàng thì mọi việc sẽ được giải quyết rõ ràng.







Còn bây giờ, Khỉ Hôi gọi chỗ dựa lớn nhất của khách sạn Huy Hoàng ra, ngọn núi đó lại cúi đầu khom lưng với Chu Dương, đây chẳng phải xảy ra chuyện lớn sao!







Thường Uy không dám tưởng tưởng, rốt cuộc mình đắc tội với vị đại thần thế nào.







Còn nhóm người Lưu Khánh Sĩ tự thấy lúc này mình giống như những con cóc ghẻ.







Đây là chuyện gì vậy!







Ban đầu, bọn họ hung hăng gây rắc rối và chửi rủa Chu Dương, Chu Dương có tốt thế nào cũng chỉ là một thằng em bị đánh trước mặt bọn họ, còn họ vẫn là thằng anh có thể khống chế anh!







Nhưng bây giờ thì sao?







Bọn họ gọi đại ca Thường Uy đến, đại ca Thường Uy gọi đại ca Khỉ Hôi ra.







Khỉ Hôi lại gọi đại ca của đại ca đến, sau đó vị đại ca này gọi Chu Dương là đại ca!







Đây là sự cách biệt về thân phận!







Bọn họ hoàn toàn không dám nghĩ, vì bọn họ cảm thấy phiền phức lớn rồi.







Trước giờ họ chưa nhận ra, thân phận ban đầu của mình lại thấp bé đến vậy, nhỏ bé đến mức không bằng hạt bụi.







Còn hành vi của bọn họ lại quá buồn cười.







Bây giờ họ mới hiểu, nếu Chu Dương muốn bọn họ chết, thì chỉ là chuyện nhỏ như búng ngón tay.







Lúc này, Chu Dương dùng thái độ cao ngạo nhìn Hứa Nhất Lôi.







“Tại sao tôi không thể ở đây, đây là nhà của tôi mà”, Chu Dương uể oải nói.







Hứa Nhất Lôi đột nhiên lúng túng, ông ta muốn tát vào miệng của mình vài cái, có biết nói chuyện không đấy!







Tại sao lại hỏi một câu ngu ngốc vậy!







“Ha ha, nói đúng lắm, đây là nhà của Chu tiên sinh, là tôi đường đột rồi”. Ông ta ngượng ngùng đáp.







Chu Dương buồn cười nhìn ông ta: “Đây không phải là điều then chốt”.







“Vấn đề then chốt nên là ông đến đây làm gì?”







“Lẽ nào ông đến đây để thăm hỏi tôi sao?”







Sắc mặt của Hứa Nhất Lôi u ám, tim vẫn đập loạn xạ.







Ông ta liếc nhìn Khỉ Hôi, sau đó tát một bạt tai: “Lá gan của cậu lớn quá đấy! Lại dám dọa dẫm Chu tiên sinh!”







“Không muốn sống nữa sao!”







Sắc mặt Hứa Nhất Lôi u ám, trừng mắt nhìn Khỉ Hôi, xem ra ông ta rất tức giận.







Khỉ Hôi sợ hãi ôm mặt, nhất thời không biết giải thích thế nào, sau đó lại nhìn Thường Uy: “Thường Uy, cậu to gan lắm!”







“Lại dọa dẫm Chu tiên sinh, cậu muốn chết à!”







Thường Uy chỉ có thể nhìn Lưu Khánh Sĩ.







Còn nhóm người Lưu Khánh Sĩ không có lựa chọn, nên dứt khoát quỳ xuống trước mặt Chu Dương.







Bây giờ bọn họ không hề do dự gì nữa, vì đã nhận thức rõ ràng khoảng cách của bọn họ với Chu Dương.







“Chu Dương! Bố Chu! Ông nội Chu! Chúng tôi sai rồi!”







“Nể tình chúng ta từng là bạn thuở nhỏ, hãy tha cho chúng tôi một mạng!”







Nhóm người Lưu Khánh Sĩ khóc lóc thảm thiết nói, bây giờ trong lòng họ sợ hãi cực độ!







Ngoài tiếng khóc của bọn họ, nhóm người Hứa Nhất Lôi, Khỉ Hôi và Thường Uy đều im lặng, không có ai cầu xin giúp họ.







Đùa gì vậy, còn cầu xin sao, những người này lần lượt cúi đầu, sợ liên lụy đến mình, lúc này trong lòng chửi mắng đám người Lưu Khánh Sĩ!







Chu Dương lặng lẽ bước tới, ngồi xổm trước mặt bọn họ, dùng ánh mắt không chút thương xót nhìn bọn họ như nhìn mấy con chó.







“Trước đây cảm thấy tôi dễ ăn hϊế͙p͙ nên đến tìm tôi xin tiền, bây giờ thấy tôi không dễ ức hϊế͙p͙ cho nên quỳ xuống đúng không?”







“Ông nội Chu, chúng tôi biết sai rồi”, Lưu Khánh Sĩ không dám phản kháng, chỉ có thể xin lỗi.







“Sai rồi thì mới phải trả giá”, Chu Dương bình thản nói.







Anh rất ghét thái độ nhận sai này.







Nếu như lời xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?







Lúc đám Lưu Khánh Sĩ bảo gọi người đến, Chu Dương không hề thấy có ác cảm, bởi vì anh nghĩ rằng, anh ta có thể kêu người đến thì chứng tỏ anh ta cũng có thực lực.







Người làm sai thật ra không đáng ghét.







Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, lúc này, bạn chỉ có hai lựa chọn.







Thứ nhất, sử dụng thực lực của mình xóa bỏ sai lầm của bản thân.







Nếu bạn không thừa nhận sai lầm của mình, thì hãy khiến những người cho rằng bạn sai phải im lặng!







Thứ hai, chịu trả giá vì sai lầm của mình, cái giá ra sao thì phải chấp nhận như vậy.







Khóc? Cầu xin? Đây có phải hành động của một người đàn ông không?







Mất mặt!







Đây là biểu hiện mà Chu Dương ghét nhất.







Anh không định tha cho nhóm người Lưu Khánh Sĩ, mà gọi Hứa Nhất Lôi ở bên cạnh đến!







“Gọi điện cho Hổ gia, nói ông ấy đưa một trăm triệu tiền mặt qua đây”, Chu Dương ra lệnh.







Hứa Nhất Lôi không dám hỏi tại sao, lập tức gọi điện thoại.







Chu Dương gọi điện thoại cho Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn, bảo bọn họ mỗi bên đưa tới năm mươi triệu tiền mặt.







Những thứ như tiền mặt rất khó lấy ra nhiều trong một thời gian ngắn, đối với một thế lực mà nói, đột ngột lấy ra hai trăm triệu tiền mặt là chuyện không thể nào.







Cho nên Chu Dương mới bảo ba thế lực đồng thời cầm tiền đến.







Chẳng mấy chốc, ba chiếc xe hạng sang dừng trước cửa nhà Chu Dương, một chiếc Rolls Royce và hai chiếc Maybach.







Những người Chu Dương gọi đến cũng bước xuống với những chiếc vali to nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK