Chương 31: Làm cùng với tôi đi
Chương 31: Làm cùng với tôi đi
Không lâu sau, một tiếng cười thô lỗ vang lên.
Nghe thấy âm thanh này, cơ thể của tên tóc vàng run rẩy, mặt cũng trở nên tái nhợt.
Chu Dương ngước mắt lên, liền thấy Hổ Gia – người từng gặp qua tại bữa tiệc xuất hiện trước mặt mình.
“Chu tiên sinh, không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu vẫn còn có nhớ tôi chứ?”
Dáng người của Hổ Gia rất cao, cười lớn bước đi oai hùng tiến về phía Chu Dương, trực tiếp vươn tay ra.
“Hổ Gia.”
Chu Dương không có kiêu ngạo, đưa tay ra, nắm chặt tay Hổ Gia.
“A Bào, có chuyện gì vậy?”
Hổ Gia là một người thận trọng, khi nhìn thấy cảnh trong phòng chờ, ông ta biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khuôn mặt ông ta lập tức lạnh xuống.
“Hổ Gia….”
Anh Bào không chút do dự trực tiếp gọi tên tóc vàng đứng ra.
Ngay lập tức, nhiệt độ trong cả phòng chờ dường như đã giảm đi nhiều.
Chu Dương ngạc nhiên nhìn Hổ Gia, anh không ngờ rằng người này lại có khí thế lớn đến vậy.
Đây chắc chắn là khí thế được tôi luyện trong mười mấy năm giang hồ mới có được.
“Cậu tên là A Bưu phải không?”
Hổ Gia lạnh nhạt nghe xong anh Bào giải thích, ánh mắt như gươm khoét về phía tên tóc vàng.
“Hổ Gia, tôi, chuyện này là hiểu lầm thôi.”
Làm sao tên tóc vàng có thể tiếp nhận áp lực nguy hiểm từ Hổ Gia, trực tiếp cong hai chân, quỳ xuống trêи mặt đất ra sức gập đầu, âm thanh cộc cộcc vang lên rõ ràng.
“Hiểu lầm? A Bào.”
Hổ Gia lạnh giọng hừ một tiếng, hời hợt nói một tiếng.
Ngay khi nghe xong, anh Bào luôn kính cẩn đứng kế bên Hổ Gia đá thẳng về phía tên tóc vàng, đá hắn ta bay ra ngoài cho đến khi hắn đập vào bức tường thì mới dừng lại.
Nhưng tên tóc vàng không thể đứng dậy được, người mềm như bún nằm trêи mặt đất, không ngừng rêи rỉ.
Chu Dương vừa nhìn đã nhìn ra tên tóc vàng này đã bị gãy ít nhất ba cái xương sườn.
“Còn hai người các cô, thích ra ngoài bán thân không?”
Anh Bào không đi nhìn tên tóc vàng, mắt nhìn về hướng Tiểu Tịnh và Tiểu Du cười lạnh.
“Anh Bào, bỏ qua cho bọn em đi, chuyện này là do hắn ép bọn em thôi, không liên quan đến bọn em đâu!”
Tiểu Tịnh và Tiểu Du đã ngây người ra rồi, họ không ngờ tình hình trong phòng chờ sẽ thay đổi như vậy, chỗ dựa vững chắc của họ – tên tóc vàng đang sống dở chết dở nằm một bên.
“Không liên quan đến các cô à? Vậy tôi sẽ cho các cô một cơ hội, tát đối phương,khi nào Chu tiên sinh hô dừng, các cô mới được dừng!”
Anh Bào vừa nói xong, liền ngay thấy âm thanh tát bốp vào mặt vang lên, thêm với tiếng khóc nức nở đầy kinh sợ.
“Chu tiên sinh, vì họ đã đắc tội cậu, cho nên xử lý như nào là do cậu quyết định !”
Hổ Gia đã cho Chu Dương toàn quyền xử lí, nhưng điều này lại khiến cho Chu Dương có chút bất ngờ.
Chu Dương cũng lập tức nhìn về hướng Ngưu Xuyên.
“Anh Dương, em…. hay là bỏ qua cho bọn họ đi, đằng nào thì chúng ta cũng không có tổn thất gì.”
Nói cho cùng, Ngưu Xuyên là một người nhân hậu, chưa bao giờ ta anh ta nghĩ về việc làm tổn thương người khác bao giờ, kể cả khi đối phương kiếm chuyện trước thì anh ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh tàn khốc như vậy.
“Hổ Gia, nhân vật chính hôm nay là anh em của tôi, Ngưu Xuyên, cậu ta đã nói vậy rồi thì hãy để họ đi thôi.”
Chu Dương cười nhẹ.
Mà tên tóc vàng đợi nghe được như vậy thì vô cùng vui mừng, chuẩn bị cảm ơn Chu Dương.
“Nhưng mà, cần trừng phạt thì vẫn phải trừng phạt, gọi cảnh sát đi, đưa bọn họ đến đồn cảnh sát. Tôi nghĩ rằng với số tiền cướp được là ba trăm ngàn đủ để bọn họ ở trong đó hơn mười năm.”
Tên tóc vàng cùng mấy người họ vừa nghe được thì tinh thần lập tức suy sụp, tất cả đều tê liệt trêи mặt đất.
“Ha ha, Chu tiên sinh, không cần phải để ý đến bọn họ, đi thôi, khó có được cơ hội gặp mặt, lên tầng hai đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Hổ Gia ha ha cười lớn ra hiệu cho Chu Dương.
“Xuyên Tử, chị Diệp, cùng đi thôi.”
Chu Dương không từ chối, anh biết rằng Hổ Gia cho mình thể diện như vậy không thể đơn giản chỉ là do duyên phận đã gặp trước đó.
Một bữa ăn cơm no rượu say, sau khi tạm biệt Hổ Gia rồi, ba người rời khách sạn Huy Hoàng, không khí có chút im lặng.
Ngưu Xuyên bởi vì chuyện này mà trong lòng tự trách bản thân.
Tuy rằng đã lấy lại ba trăm ngàn, nhưng mà suy cho cùng vẫn làm phiền Chu Dương rồi.
Vừa nghĩ đến Chu Dương không nói gì mà kêu người đem tiền đến, cậu ta rất cảm động.
Nhưng nghĩ đến trước đây hai người còn cùng nhau trải qua những ngày than trách số phận, bây giờ Chu Dương đã biến thành một nhân vật lớn, mà cậu ta vẫn còn là bảo vệ nhỏ bé, Ngưu Xuyên lập tức nản lòng.
“Anh Dương, em….”
Nét mặt Ngưu Xuyên cô đơn, cả mặt ngập tràn tội lỗi.
“ Được rồi, Xuyên Tử, không cần nói gì hết, mối quan hệ của chúng ta là gì nào.”
Chu Dương cười nhẹ, vỗ nhẹ vào vai Ngưu Xuyên, an ủi nói.
“Nhưng mà, Xuyên Tử, lẽ nào cậu vẫn muốn quay về làm bảo vệ à?”
Ngay khi chuyển lời, nét mặt của Chu Dương trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Không làm bảo vệ thì có thể làm gì khác?”
Ngưu Xuyên mặt đầy đau khổ.
“Xuyên Tử, làm cùng với tôi đi!”
Chu Dương trầm giọng nói, trong đôi mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Anh biết rằng, anh không thể chỉ làm dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa. Bất kể đó là sản nghiệp gia tộc hay sau này là đội ngũ do chính anh xây dựng, đều cần đủ nhân lực.
Trong lòng Chu Dương đã có một ý tưởng, nhưng anh vẫn cần phải suy nghĩ thêm, vì vậy Ngưu Xuyên trở thành mục tiêu đầu tiên của anh.
“Anh Dương, anh….”
Lần này, không chỉ Ngưu Xuyên mà Diệp Sở Thiến cũng mặt đầy ngạc nhiên.
Từ lời nói của Chu Dương, Diệp Sở Thiến nghe ra được một ý tứ ẩn giấu trong đó, nhưng vẫn không chắc lắm.
Mà Ngưu Xuyên đồng thời nhìn rất là xúc động nhưng lại vô cùng thấp thỏm.
“Xuyên Tử, tôi đã nghĩ kĩ rồi, thay vì làm bảo vệ cả đời, không bằng cậu đi theo tôi. Tuy tôi không dám nói rằng có thể khiến cậu phát triển lên như diều gặp gió, nhưng ít nhất tốt hơn hiện tại rất nhiều.”
Chu Dương mặt đầy chân thành.
“Được! Anh Dương, em đi theo anh làm! Em quay về sẽ từ chức! Ông đây sớm đã chịu đủ ức hϊế͙p͙ của đội trưởng rồi!”
Ngưu Xuyên không nghĩ thêm nữa, đồng ý luôn, cả khuôn mặt tràn đầy cảm xúc kϊƈɦ động.
“Ha ha, tốt, đi thôi, vừa nãy ăn uống không ngon miệng, tôi mời cậu đi ăn cơm!”
Thấy Ngưu Xuyên đồng ý, Chu Dương cũng rất vui. Anh cười lớn và ôm lấy vai Ngưu Xuyên, chuẩn bị tìm nơi để ăn.
“Chu tổng, lẽ nào cậu không nhìn thấy tôi sao?”
Lúc này, Diệp Sở Thiến yếu ớt nói, giọng nói có chút buồn.
Chu Dương và Ngưu Xuyên đang hưng phấn, họ không hề để ý đến cô ấy, thậm chí còn quên rằng còn có một người khác ở đây.
“À, Đúng rồi, chị Diệp, chị quay về trước đi. Số tiền này chị cũng đem về đi, đợi ngày khác tôi sẽ dốc lòng cảm ơn chị .”
Chu Dương vẫn còn đang phấn khích, cũng không nhận ra chút nỗi buồn trong lời nói của Diệp Sở Thiến, vẫy vẫy tay, cùng với Ngưu Xuyên rời đi .
“Thật là đồ đầu gỗ!”
Diệp Sở Thiến nghiến răng nhìn hai người đi xa, dậm dậm chân, lộ ra dáng vẻ của cô gái mới lớn.
Nhưng mà rất nhanh, trêи khuôn mặt Diệp Sở Thiến nở nụ cười.
Bởi vì Chu Dương vừa nãy nói rằng ngày khác sẽ dốc lòng cảm ơn cô.
……
Tạ Linh Ngọc từ lúc về đến nhà họ Tạ liền nhốt mình trong phòng.
Bất kể là bà Tạ có gõ cửa thế nào, cô cũng không đáp lời.
Cảnh tượng tại công ty Danh Dương xuất hiện liên tục trong đầu cô.
Điều khiến cô thấy khó chấp nhận nhất, vẫn là Chu Dương hoàn toàn không có một lời giải thích.
“Tinh linh linh.”
Đột nhiên, điện thoại của Tạ Linh Ngọc vang lên.
Lấy điện thoại, Tạ Linh Ngọc bất ngờ thấy Trần Tuấn Sinh gửi tin nhắn tới.
“Linh Ngọc, anh đã liên hệ được với nhà đầu tư rồi, lần này chắc chắn có thể đầu tư vào Mỹ phẩm Duyệt Kỷ.”
Chỉ một vài từ đã khiến Tạ Linh Ngọc vui vẻ.
Hiện tại, vấn đề lớn nhất của Mỹ phẩm Duyệt Kỷ là không đủ tiền để bắt đầu các dự án mới.
Nhưng rất nhanh, Tạ Linh Ngọc nghĩ đến những hành động của Trần Tuấn Sinh và một vài nhà đầu tư đã làm trong Câu lạc bộ Silver Lake.
Lần đó, nếu không phải là Chu Dương, Tạ Linh Ngọc đã sớm gặp phải bất trắc.
Trong thời gian này , Tạ Linh Ngọc rơi vào trạng thái đấu tranh tư tưởng.
Một mặt là do những gì Trần Tuấn Sinh đã làm trước đây, còn một mặt là do Chu Dương không giải thích.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi suy nghĩ trong ba giờ đồng hồ, cuối cùng Tạ Linh Ngọc đã đưa ra quyết định.
“Ở đâu?”
————————