Chương 1030: Vào Hứa gia lần nữa!
Bất ngờ thay, tên thanh niên này lại chính là Tôn Thánh Kiệt!
Hắn là người nổi bật và xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Tôn gia.
Trước kia lúc Chu Dương công khai bí mật trở thành hoàng đế võ giả, Tôn Càn Khôn có mở cuộc họp gia tộc để bàn bạc xem nên đối đãi với Chu Dương và Hứa gia với thái độ như nào.
Lúc đó Tôn Càn Khôn phải đưa ra kết luận là tuy Hứa gia lớn mạnh, nhưng sức mạnh đó có thể nhìn thấy được và sờ thấy được.
Tất cả mọi người đều biết Hứa gia lớn mạnh, hơn nữa mọi người cũng biết tại sao Hứa lại lớn mạnh và mạnh ở điểm nào.
Nhưng Chu Dương thì khác.
Chu Dương như là một thiên tài kỳ lạ bỗng dưng nổi tiếng, từ một kẻ không ai biết đến lăn lộn suốt một chặng đường để có thành tựu như ngày hôm nay, nên chẳng ai biết được thế lực đằng sau anh.
Nhưng lần nào xuất hiện cũng đều khiến Tôn Càn Khôn phải thay đổi cách nhìn về anh, cho nên Tôn Càn Khôn kết luận Chu Dương còn đáng sợ hơn cả Hứa gia.
Thà rằng đắc tội với Hứa gia chứ không thể đắc tội với Chu Dương!
Từ đó trở đi, Tôn Càn Khôn đã bắt đầu hạ quyết tâm đi nhờ vả Chu Dương.
Nhưng tên Tôn Thánh Kiệt này lại không đồng ý với cách nghĩ của Tôn Càn Khôn, nên hắn đã lén liên lạc với Hứa gia, phụ trách theo dõi Chu Dương cho Hứa gia.
Đương nhiên loại chuyện vặt như thế nếu giám sát Chu Dương bằng cách bám theo thì anh đã biết từ lâu rồi.
Nhưng cũng chẳng biết là do hắn cẩn thận hay là biết mình biết ta, từ đầu đến cuối hắn không để lộ thân phận làm gián điệp, chỉ thận trọng thu thập thông tin về Chu Dương.
Và báo cho Hứa gia rất nhiều tin, ví dụ như việc hắn thông qua liên lạc giữa Chu Dương và khách sạn Huy Hoàng, thậm chí còn moi móc thân phận của Hổ gia và biết rằng Hổ gia chính là thiếu gia của nhánh phụ Hứa gia.
Hôm nay hắn lại biết thêm tin Chu Dương muốn chỉ huy tất cả mọi người tiến đánh Hứa gia nên hắn đã chạy thẳng tới để thông báo.
Tin tức này chắc chắn như một tai họa đột ngột đối với Hứa gia!
Họ không dám khinh thường, vội triệu tập hết nguồn lực tới.
“Hôm nay tên Chu Dương đó sẽ tiến đánh Hứa gia chúng ta thật sao?”, có người lo sợ bất an hỏi.
“Trông cái bộ dạng kia thì đúng là thật rồi, ông coi, gia chủ đã gọi hết tất cả mọi người tới rồi”.
“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ Hứa gia chúng ta sắp bị diệt vong sao? Tôi chưa muốn chết đâu!”
Sau khi Hứa Thánh Linh gọi đám người Hứa gia tới, bầu không khí trong Hứa gia bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
Sự thối nát trong những năm qua đã khiến họ chưa ra trận mà đã mất hết niềm tin chiến đấu.
Quan trọng là lần trước Chu Dương tới Hứa gia đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng họ.
Khí chất mạnh mẽ, tự tin đều là những thứ mà họ thiếu.
Họ không nghĩ là bản thân có thể là đối thủ để đánh bại Chu Dương.
Ngay cả Hứa Thánh Linh cũng thiếu tự tin, bởi chính mắt ông ta nhìn thấy Chu Dương sống sót vượt qua thử thách của Hứa gia.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, nếu chúng ta thua, sau này biết đi đâu mà sống đây, liệu Chu Dương có để lại cho chúng ta chút tài sản không?”, Hứa Thánh Linh lẩm bẩm nói.
“Hứa gia chủ, sao các ông lại có thái độ như vậy? Chỉ là tên nhãi Chu Dương thôi mà, chẳng lẽ các ông không có lòng tin tất thắng sao?”
Thấy cảnh hỗn loạn trong Hứa gia, Tôn Thánh Kiệt không nhịn được mà chế giễu nói.
Hắn dồn hết hi vọng vào Hứa gia, kết quả người của Hứa gia lại yếu ớt vậy sao?
Trước kia lúc tới gặp người của Hứa gia, ai nấy đều kiêu ngạo lắm mà!
Sao khi đối mặt với Chu Dương lại sợ vậy chứ?
“Hứa gia các ông thân là một gia tộc truyền bá hàng nghìn năm, chẳng lẽ không tích trữ để lại gì sao?”
Tôn Thánh Kiệt không cam lòng nói.
Nếu như Hứa gia có thái độ như này thì chỉ có thua thôi!
“Tích trữ? Phải, mau coi thử coi tổ tiên chúng ta có để lại vũ khí gì khác không, mấy trận pháp hay đan dược gì đó, có gì lôi ra được thì lôi hết!”
Hứa Thánh Linh hạ lệnh nói.
Cả Hứa gia lại nháo nhào lên.
Bên phía Chu Dương mọi người đã tụ tập đông đủ, cũng đã gọi điện thông báo cho Hứa Linh Thạch và liên lạc với những người mà anh lôi kéo về phe anh rồi.
Nhóm họ chưa tới bốn mươi người, lái mười chiếc xe Audi màu đen đi tới Hứa gia.
Chẳng mấy chốc họ đã tới trang viên của Hứa gia, hàng chục chiếc xe con màu đen hàng nối hàng dừng ở bãi cỏ lớn trước cửa Hứa gia.
Chu Dương xuống xe trước, vốn dĩ anh định tới gõ cửa làm Hứa gia bất ngờ, nhưng khi anh vừa xuống xe thì bỗng phát hiện Hứa gia đã có chuẩn bị từ trước.
Tất cả đệ tử trong Hứa gia mặc đồng phục đứng ở cửa và có mấy người dẫn đầu, điều bất ngờ nhất đó là còn có đám người cấp cao như Hứa Thánh Linh.
Trông Hứa gia cũng có chút khí thế.
“Xem ra tin tức của Hứa gia cũng nhanh đó”, Chu Dương dựa vào xe, vươn vai đi tới chỗ họ trước.
Còn hơn ba mươi vị tông sư võ giả kia cũng vội vàng theo sát sau anh.
“Hứa gia chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Chu Dương nở nụ cười nói.
Sắc mặt Hứa Thánh Linh trông vô cùng khó coi: “Hừ, Chu Dương, đồ lòng lang dạ sói như cậu còn dám quay lại”.
“Nếu đã tới rồi thì lần này tôi sẽ không để cậu đi đâu!”
Dù Hứa Thánh Linh là kẻ tiểu nhân không có lề lối, ông ta cũng rất sợ khi thấy Chu Dương tới.
Nhưng là một gia chủ của một gia tộc, khi chưa thua cuộc thì ông ta vẫn có thể nói được mấy lời ác ý.
“Lần trước tha cho cậu nên cậu nghĩ mình là một người quyền thế thật sao?”
“Muốn khiêu khích cơ nghiệp nghìn năm của Hứa gia chúng tôi ư, chẳng hiểu cậu lấy dũng khí đó ở đâu!”
Nói nghe hay lắm, nhưng Chu Dương lại không nhịn được mà cười.
“Lòng lang dạ sói?”
“Hứa gia chủ, hình như trước nay đều là do Hứa gia các ông tóm lấy tôi không buông chứ nhỉ?”
“Lần trước cũng đâu phải các ông tha cho tôi đâu? Rõ ràng là các ông muốn dốc sức nghĩ cách giết tôi, kết quả lại không thể giữ nổi tôi, không phải vậy sao?”
“Hơn nữa lần này quay lại, tôi cũng không muốn làm gì Hứa gia các ông cả, tôi chỉ muốn giới thiệu vài người bạn cũ cho ông thôi”.
Chu Dương nghiêng người, Hổ gia dẫn theo một nhóm người của nhánh phụ Hứa gia bước tới.
“Cậu, lâu rồi không gặp”, Hổ gia nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Hứa Thánh Linh nói.
Ông muốn gặp gương mặt này lâu lắm rồi!
Cậu ruột của ông - Hứa Thánh Linh!
Ông ta chính là hung thủ hại chết mẹ ông năm đó, là một trong những hung thủ chính trong việc ép bố ông tự sát!
Thù giết cha giết mẹ, quyết không đội trời chung!
“Còn nhớ tôi không? Tôi là Tông Hổ đây”, Hổ gia nói với giọng run rẩy: “Không ngờ phải không, tôi về rồi đây”.
“Hứa Tông Hổ! Quả nhiên là cậu!”, sau khi thấy Hổ gia, sắc mặt Hứa Thánh Linh cũng bỗng thay đổi, nhưng ông ta trông không bất ngờ lắm.
Dù gì ông ta cũng đã nghe Tôn Thánh Kiệt nói về chuyện của Hổ gia.