Chương 616: Tôi có lời muốn nói
Chương 616: Tôi có lời muốn nói
Thẩm Hải vừa dứt lời, ngay lập tức văn phòng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
Đối với mọi người mà nói, bây giờ là lúc tâm trạng tệ nhất.
Không còn sự giúp đỡ của Khổng Huy, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Chu Dương.
Lúc này, dường như chỉ có rời khỏi tỉnh Tương Tây, trở về Đông Hải mới là con đường sáng suốt và đúng đắn nhất.
Hơn nữa, phần lớn mọi người, đều có suy nghĩ muốn trở về Đông Hải giống như Đinh Tuấn Phong.
Có thể nói, thậm chí không cần Vương Vĩ lên tiếng, cũng không sợ Vương Vĩ phản đối, mọi người đều không muốn ở lại tỉnh Tương Tây này thêm nữa.
Nhưng lời nói của Thẩm Hải, lại giống như ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức tạo nên một trận sóng lớn, khiến cho mặt nước không còn yên tĩnh, gợn lên những làn sóng lăn tăn.
“Thẩm Hải, anh nói bậy bạ cái gì đó, mau chóng câm miệng lại!”
Lúc này Đinh Tuấn Phong hét lớn lên một tiếng, bước lên giữ lấy bả vai của Thẩm Hải, không cho hắn tiếp tục nói lung tung.
Sắc mặt của Đinh Tuấn Phong bỗng chốc trở nên khó coi hơn.
Những người kia cũng hết sức bất ngờ trước câu nói của Thẩm Hải.
Có điều, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thẩm Hải đều trở nên tràn đầy ẩn ý.
Dù sao mọi người đều là lãnh đạo của các công ty, ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ một chút.
Bọn họ muốn rời khỏi tỉnh Tương Tây, trở về Đông Hải, chẳng qua là cảm thấy tranh đấu với Chu Dương ở đây không có tiền đồ, hơn nữa còn không có lợi ích.
Nhưng bây giờ Thẩm Hải nói vậy, lại khiến cho mọi người bắt đầu lay động.
Chẳng lẽ Thẩm Hải còn có ý kiến gì có thể giúp cho cửa hàng này của bọn họ chết đi sống lại sao?
Mọi người thấy nghi ngờ khó hiểu, im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm vào Thẩm Hải, sau đó lại nhìn Vương Vĩ.
Trong văn phòng lúc này, e rằng chỉ có sắc mặt của Vương Vĩ là còn bình tĩnh, thậm chí, đáy mắt ông ta còn có vẻ vui mừng kϊƈɦ động.
Ông ta thật sự không ngờ rằng, bản thân tùy tiện hỏi một câu, mà Thẩm Hải lại thật sự nói ra ý kiến khác với những người còn lại.
Suy nghĩ này không hẹn mà hợp với ý kiến của Vương Vĩ.
Suy cho cùng, bây giờ nếu cứ chán nản chạy về Đông Hải như vậy, thì thật sự không còn mặt mũi nào, hơn nữa sức ảnh hưởng của Chu Dương và công ty Danh Dương ở Đông Hải, còn lớn hơn nhiều so với ở đây.
Chỉ cần Chu Dương và công ty Danh Dương phanh phui vài chuyện không tốt của Vương Vĩ ở Đông Hải, thì Vương Vĩ và công ty của ông ta, rất có thể sẽ bị đẩy xuống vực sâu thẳm.
Về điểm này, Vương Vĩ đã từng suy nghĩ tới.
Vương Vĩ không ngờ, nhiều người như vậy, mà chỉ có Thẩm Hải hiểu được tâm tư của mình, đưa ra một ý kiến trái chiều với người khác.
Còn đối với việc những người kia phản đối, thậm chí là ngăn cản không cho Thẩm Hải nói tiếp, Vương Vĩ cũng không quan tâm lắm.
“Đủ rồi, các người không cần nói nữa, Thẩm Hải, anh nói tiếp đi, vì sao bây giờ chúng ta không nên trở về Đông Hải?”
Vương Vĩ dơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, ông ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ, bảo Thẩm Hải tiếp tục nói.
Nếu như không có một lý do vô cùng tốt, thì cho dù Vương Vĩ có lòng, cũng không thể kìm hãm được mấy người kia.
Dù sao, bây giờ trong tay bọn họ cũng đã có cổ phần của Mỹ phẩm thành phố Liễu, hoàn toàn có thể bỏ của chạy lấy người bất cứ lúc nào.
Mà lúc này với năng lực của Vương Vĩ thì không có cách nào uy hϊế͙p͙ được bọn họ.
Tất cả bọn họ đều muốn trở về Đông Hải, Vương Vĩ dựa vào cái gì mà đứng ra khua tay múa chân, cấm cản bọn họ.
Thậm chí, ngay cả Đinh Tuấn Phong cũng không còn nghe theo ý kiến của Vương Vĩ, hắn tự mình đưa ra ý kiến riêng.
“Vương tổng, anh đừng nghe Thẩm Hải nói bừa, ngay cả Khổng thiếu gia còn không có cách nào, cũng không phải là đối thủ của Chu Dương, anh ta có thể có cách nào tốt được chứ, nếu có, vì sao không nói từ lâu, mà phải chờ tới tận bây giờ?”
Vẻ mặt Đinh Tuấn Phong biến đổi, trong lòng căng thẳng, vội lớn tiếng nói.
“Vương tổng, bây giờ trong lòng tôi nghi ngờ, thật ra Thẩm Hải chính là nội gián mà Chu Dương đặt vào chỗ chúng ta, phải biết rằng, trước đây Thẩm Hải có mối quan hệ rất thân thiết với hai người Triệu Thành và Diệp Phương, bây giờ Diệp Phương hợp tác với Chu Dương, Triệu Thành đã trở lại Đông Hải, chỉ có anh ta, vẫn còn ở bên cạnh chúng ta, nếu nói không có mưu đồ gì thì tôi tuyệt đối không tin!”
Đinh Tuấn Phong lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hải, càng nói càng lạnh lùng.
Những lời nói này chẳng qua là hắn thuận miệng nói ra, chỉ muốn tìm một cái cớ, để khiến Vương Vĩ không nghe lời Thẩm Hải nữa.
Tuy nhiên, sau khi Đinh Tuấn Phong nói xong, trong lòng hắn như vừa hiểu ra điều gì đó.
Bản thân nói, có vài phần rất có thể là đúng.
Thẩm Hải, chính là nội gián mà Chu Dương đặt vào bên cạnh bọn họ.
Bằng không, với quan hệ của ba người Thẩm Hải, Triệu Thành, và Diệp Phương.
Lại còn trước khi Diệp Phương và Triệu Thành rời đi, Thẩm Hải vẫn còn tỉnh táo như trước, không một câu oán hận.
Theo lý mà nói, khi Diệp Phương và Triệu Thành rời khỏi thành phố Liễu, Thẩm Hải là một người có quan hệ thân thiết với bọn họ, thì cũng có thể đi theo chân bọn họ, cùng rời đi với sự oán hận Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nhưng Thẩm Hải không làm như vậy, suốt cả khoảng thời gian vừa qua, Thẩm Hải chưa từng đưa ra một lời đề nghị có ích nào.
Còn lúc này, Thẩm Hải lại đưa ra đề nghị, bảo Vương Vĩ không nên trở về Đông Hải.
Có ý đồ gì đây?
Câu hỏi lớn tiếng của Đinh Tuấn Phong, lập tức khiến mọi người trong văn phòng im lặng.
Ánh mắt của mọi người, đều đặt trêи người Thẩm Hải.
Có một số việc, ngay từ đầu mọi người còn chưa phát hiện ra, dù sao lúc đó, tất cả mọi người đều đứng chung trêи một con thuyền.
Bây giờ, con thuyền này sắp bị lật, mọi người đều phải tự mình đi tìm con đường sống sót riêng.
Vào thời điểm mấu chốt, Thẩm Hải lại đứng ra, dùng lời nói an ủi mọi người, bảo mọi người không cần đi tìm đường sống nữa, con thuyền này sẽ không bị lật, trái lại còn có thể tiếp tục lướt đi trêи mặt nước.
Chuyện quỷ quái như vậy, ai mà tin được chứ?
Vương Vĩ hơi xao động, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hải cùng trở nên sắc bén, hoàn toàn khác biệt với thái độ vừa nãy.
“Anh! Đinh Tuấn Phong, trước đây tôi chưa từng đắc tội với anh, sao bây giờ anh lại vu oan cho tôi như vậy?”
Thẩm Hải giận dữ, vẻ mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Đinh Tuấn Phong, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn, hận không thể lập tức xông lên, dùng một đấm quật ngã Đinh Tuấn Phong.
Lần này, cũng hù dọa Đinh Tuấn Phong hoảng sợ, nỗi ám ảnh trước đây hắn bị người khác đánh đến giờ vẫn còn đậm nét, khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hải, Đinh Tuấn Phong vô thức nhớ tới những cú đấm hung tợn, cho tới bây giờ, những vết thương trêи người, vẫn còn nhìn thấy dấu vết lưu lại.
“Vương tổng, thử hỏi, tôi đã có chỗ nào có lỗi với anh chưa, từ trước đến nay tôi không có thù oán gì với Đinh Tuấn Phong, tôi khuyên Vương tổng không cần trở về Đông Hải, tất nhiên là có ý kiến riêng, nếu không, bản thân tôi chẳng lẽ lại không muốn trở về Đông Hải sao? Hay là nói, các người thực sự là cam tâm thừa nhận thất bại như vậy, buông tha cho thị trường ở tỉnh Tương Tây?”
Thẩm Hải hét lên một tiếng, âm thanh lớn lết sức, cố ý để cho mọi người thấy ý chí của hắn.
Hắn không ngờ, bản thân còn chưa kịp đưa ra kiến nghị cho mọi người, mà đã bị Đinh Tuấn Phong gắn cho cái mác là tên phản bội, kẻ nội gián.
Nội gián mà Chu Dương sắp xếp?
Nếu Vương Vĩ tin vào điều này, thì Thẩm Hải cảm thấy bản thân hôm nay nhất định sẽ không ra khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu này được.
Thẩm Hải nói một hơi liền mạch như vậy, cũng khiến cho nghi ngờ trong lòng Vương Vĩ vơi đi chút ít.
Tuy rằng trong đầu vẫn thấy hơi khó hiểu, song cũng đủ để giải thích được tấm lòng của Thẩm Hải.
“Vậy anh nói xem, vì sao bây giờ tốt nhất là chúng ta không nên rời khỏi tỉnh Tương Tây, để trở về Đông Hải, Khổng thiếu gia cũng đã thua trong tay Chu Dương, chẳng lẽ chúng ta còn hy vọng để trở mình sao?”
Vương Vĩ hạ giọng hỏi.
———————-