Chương 1100: Vị tiên sư đầu tiên!
Theo hiểu biết của Chu Dương, sở dĩ tiên sư muốn hoàng đế võ giả làm việc cho mình là để hoàng đế võ giả tu hành trong không gian đó, sử dụng tài nguyên của họ.
Bởi vì khắp không gian đều do tiên sư tự mình khai phá.
Nhưng nếu Chu Dương không tu hành thì sao?
Vậy cũng được, tôi không quan tâm đến tiền lương của ông, nên tôi không làm!
Nhưng người đàn ông trung niên lắc đầu: "Tôi nói cho cậu nghe này nhóc, rốt cuộc là cậu ngây thơ, hay là uống nhầm thuốc?"
"Cậu nói không tu hành là cậu không tu hành? Tiên sư người ta sao mà tin cậu được?"
"Cậu rời công trường này lẻn đến một chỗ luyện công. Tiên sư có thể tìm cậu ở đâu?"
"Chắc chắn tôi không tu hành, nói gì thì tôi cũng là một hoàng đế võ giả, nói được làm được", Chu Dương nói theo thói quen.
Lời hứa của hoàng đế võ giả đáng giá ngàn vàng.
Nếu anh hứa không tu hành, thì anh thực sự sẽ không sử dụng chân khí luyện tập ở đây, và không ai nghi ngờ điều này mới phải.
"Cậu có thể thôi đi không, trong thế giới nhỏ này, hoàng đế võ giả là cặn bã ở tầng thấp nhất", người đàn ông trung niên nói: "Lời cam kết của cậu hay tôi đều chẳng đáng giá một đồng".
"Nói thế nào nhỉ, việc tiên sư không tin tưởng chúng ta không có gì lạ. Ở hạ giới, lời hứa của hoàng đế võ giả đáng giá ngàn vàng, nghiêm ngặt tuân thủ cam kết, điều này ai cũng biết".
"Dù sao tôi cũng là một hoàng đế võ giả, tôi hiểu điều cậu nói".
"Nhưng đó là vì lúc ở hạ giới, chúng ta khí thế cao ngạo, đồng thời cũng có chút tự tôn, để giữ vững lòng tin, nên dù có ảnh hưởng đến tính mạng, chúng ta cũng tuân thủ lời hứa của mình. Đây là chuyện thường tình".
"Nhưng hoàng đế võ giả trong thế giới nhỏ này cũng rất hay nói dối.
Hoàng đế võ giả, nói dối?
Chu Dương không tin nổi.
Hoàng đế võ giả là ai? Phải có trái tim hoàng đế mới được gọi là hoàng đế võ giả.
Người có trái tim hoàng đế sao lại nói dối? Ngay từ đầu, Chu Dương sẵn sàng hy sinh tính mạng mình để không nói dối, không vi phạm quy tắc.
Anh tin, những hoàng đế võ giả kia cũng không khác anh là mấy.
Vì nếu đối phương là hoàng đế võ giả, tất nhiên phải có sự cao ngạo của trái tim hoàng đế.trái tim hoàng đế
Nhưng người đàn ông trung niên lắc đầu: "Nhóc, do cậu ngây thơ quá".
"Thật sự trái tim hoàng đế bền chắc không phá được sao?"
"Không, thứ đó giống với bản tính nhiệt huyết của người trẻ".
"Bản tính nhiệt huyết của người trẻ? Tên thiếu niên nào chẳng kiêu hãnh? Nhưng theo thời gian thay đổi, chẳng phải phần lớn con người đều bị cuộc sống bào mòn sao?"
"Thứ hoàng đế võ giả đó cũng vậy".
Thực lực của người đàn ông trung niên này cũng là một hoàng đế võ giả.
Nhưng bây giờ, ông ta gọi hoàng đế võ giả là "thứ".
Có lẽ, ông ta đang tự giễu cợt chính mình, hoặc là giễu cợt thứ gì mà bản thân anh nghe cũng không hiểu.
Nhưng với Chu Dương, lời của ông ta có tác động mạnh.
Tên thiếu niên nào chẳng nhiệt huyết, ai mà không kiêu hãnh?
Lúc nhỏ, Chu Dương thấy chị xinh đẹp bên nhà hàng xóm tìm được người đàn ông xấu tính như heo.
Anh cũng thấy nhiều người lớn xung quanh mình có nhiều tật xấu khác nhau, sống chi li keo kiệt, chỉ vì một chút lợi ích mà cũng cãi nhau.
Lúc đó, anh nghĩ khi lớn lên, dù có chết, anh cũng sẽ khác mấy người đó.
Nếu không có tiền, anh sẽ độc thân. Nếu nghèo, anh sẽ ăn cơm tằn tiện. Chắc chắn anh sẽ không thành kẻ tiểu nhân tính toán xét nét, để lợi ích che mờ mắt.
Đây chính là sự nhiệt huyết và kiêu hãnh của người thanh niên.
Nhưng sau đó thì sao?
Sau đó Chu Dương thành người ở rể... Thời gian đó, vì mẹ bị bệnh, phải sống tạm ở Tạ gia, Chu Dương trở thành người đàn ông vô dụng.
Bao nhiêu nhiệt huyết thời niên thiếu bị anh vứt sạch.
Cho tới khi Chu gia tới tìm anh, cho anh hai mươi triệu tệ.
Chu Dương mới tìm lại được sự tự tin và lòng kiêu hãnh của mình.
Hóa ra, ở một mức độ cao, lòng kiêu hãnh là vốn liếng của những người tầng lớp xã hội thượng lưu phải không?
Chu Dương nhớ lại một hiện tượng kì lạ.
Những người vì lòng tự trọng mà không tiếc bất kì điều gì, hầu hết họ là những người không có gì phải lo lắng.
Trong mắt mấy người đó, tự trọng là quý giá, bọn họ sẵn lòng trả giá đắt vì lòng tự trọng.
Nhưng những người ở đáy xã hội, đại khái đều là dáng vẻ mưa dập gió vùi. Họ vì chút lợi ích cũng sẽ bán đứng lòng tự trọng, thậm chí bán sạch mọi thứ.
Xuất hiện vấn đề rồi đây.
Những người này, từ lúc sinh ra đã có sự khác biệt trong tính cách như vậy sao?
Xã hội thượng lưu thì kiêu hãnh, còn những người tầng lớp thấp kém đều tự ti ư?
Câu trả lời là không, mỗi người đều có thời thiếu niên, đều có lòng kiêu hãnh vững vàng.
Nhưng vật đổi sao dời, bị cuộc sống mài giũa, đa số bọn họ không kiên trì nổi.
Có lúc, nếu người đó không đủ sức lực, phải buông bỏ lòng tự trọng mới có thể đổi được những thứ còn quan trọng hơn mạng sống.
Lâu ngày, lòng kiêu hãnh rồi cũng không còn quan trọng như vậy nữa
Vì số lần họ buông bỏ quá nhiều.
Nghĩ đến đây, Chu Dương vô thức run nhẹ.
Khá là tàn nhẫn.
Nhưng đây là thực tế.
Những người trước mắt, đều là là hoàng đế võ giả.
Chu Dương không biết họ đến từ đâu, nhưng có thể tưởng tượng, nếu bọn họ cũng đến từ giới thế tục, thì lúc ở đó, hẳn bọn họ cũng rất kiêu hãnh.
Nhưng bây giờ ở đây, bọn họ đâu còn ánh hào quang như vậy?
Ai nấy đều như cái xác biết đi, không còn chút sức sống.
Chu Dương không chấp nhận nổi kết cục này.
"Tôi không đồng ý", Chu Dương thẳng thắn: "Nếu ở đây lâu, tôi cũng chết lặng như bọn họ".
"Nên bây giờ, tôi muốn ngăn chặn điều này xảy ra".
"Ngay từ đầu, tôi tuyệt đối không nhượng bộ".
"Nếu tôi muốn trốn khỏi công trường này, ông có ngăn tôi không, hay tiên sư đó sẽ tự mình ra tay?", Chu Dương hỏi.
Anh đã thăm dò quy tắc ở thế giới này, nhưng bây giờ, anh sẽ không tuân thủ theo.
Vậy thì vấn đề là ở đây, ông chú kia nói Chu Dương không thể thoát khỏi công trường này.
Vì tiên sư không cho phép.
Nếu như anh muốn xông lên, thì đám hoàng đế võ giả sẽ ngăn anh, hay tiên sư đích thân làm chuyện đó?
Ông chú thở dài, im lặng đặt dụng cụ xuống.
"Hà cớ cậu phải nói vậy? Đằng nào cậu cũng không chạy thoát được".
"Tạm thời sẽ do tôi ra tay. Nếu cậu đánh bại tôi, thì tiên sư mới ra mặt".