Chương 1113: Mơ hồ chẳng biết gì
Kẻ yếu không có tư cách sống sót.
Câu này nghe quen quen.
Trêи thế giới này hình như là thế thật.
Không phải kẻ yếu thật sự đáng chết, đặt vào trong cuộc sống hiện thực, cuộc sống của kẻ yếu thế quả thật rất hèn mọn.
Người giàu có thể sống trong biệt thự, có thể sở hữu hàng chục biệt thự riêng.
Người giàu có thể đi xe hạng sang, thậm chí có thể đi đến vài thánh địa chỉ để chụp hình.
Dù là lái xe xảy ra chuyện cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Còn những người yếu thế thì sao?
Kẻ yếu thế vất vả cả một đời, có khi không mua nổi một ngôi nhà.
Họ làm sai chuyện gì chẳng hạn như trộm giấy vệ sinh gì đó, có thể ngồi tù mất ba bốn năm.
Tất nhiên trộm giấy vệ sinh không phải là hành vi đúng.
Nhưng trong cuộc sống có không ít gia đình yếu thế làm lụng vất vả cả đời nhưng vì một chút chuyện nhỏ mà cả gia đình tan nát.
Kẻ yếu không có tư cách tồn tại là ý này sao?
Chu Dương hơi thất thần nghĩ, vì anh cũng từng là một người yếu thế.
“Nếu anh bất mãn với chuyện này thì hãy đứng lên và thay đổi nó!”, Chu Dương gầm lên nói.
“Nghe này, tôi mặc kệ tại sao anh lại trở thành như vậy nhưng hôm nay anh rơi vào tay tôi, nếu không tự kiểm điểm cẩn thận thì đừng nghĩ đến việc chạy thoát!”
“Ngây thơ, anh vẫn nghĩ mình đã khống chế được tôi sao?”, Hoàng đế tiên sư lạnh lùng cười.
“Bây giờ anh còn bao nhiêu sức lực? Cứ coi như để anh bóp cổ tôi thì thế nào?”
“Cuối cùng người chết vẫn là anh thôi”, Hoàng đế tiên sư nói xong liền mặc kệ Chu Dương đang nắm lấy cổ hắn, chủ động giơ tay ra bóp cổ Chu Dương.
“Anh nói xem, hai chúng ta ai sẽ là người chết trước?”
Tên này là đầu sắt à.
Chu Dương không ngờ đối phương sẽ như vậy.
Thật ra dù có nghĩ đến, anh cũng không thể ngăn hắn lại.
Bởi vì bây giờ anh đã thua rồi, thua một cách triệt để. Dù Hoàng đế tiên sư không phản kháng, chỉ đứng đó để anh đánh thì anh cũng chẳng có sức để đánh bại Hoàng đế tiên sư nữa.
“Anh là kẻ yếu nên anh đi chết đi”, Hoàng đế tiên sư nói.
Chu Dương nhắm mắt lại vì anh cũng thấy có lẽ hôm nay mình phải chôn xác ở đây.
Nhưng cũng chẳng phải chịu thiệt gì.
Đối phương là ai?
Hoàng đế tiên sư!
Người thống trị tối cao ở thế giới nhỏ!
Có thể gọi là thiên hạ đệ nhất!
Mà Chu Dương chỉ là tối thượng hoàng đế, có thể đối đầu với tiên sư bằng cơ thể người thường đã là cực hạn của anh rồi.
Hiển nhiên không đủ sức để đối đầu với Hoàng đế tiên sư.
Mình sắp chết rồi!
Chu Dương nghĩ.
Nhưng anh nhắm mắt hồi lâu mà không thấy Hoàng đế tiên sư có động tĩnh gì.
Làm gì vậy? Lẽ nào tên này đang muốn giở trò với mình sao? Muốn thấy bộ dạng cầu xin tha mạng của mình à?
Không phải chứ, đường đường là Hoàng đế tiên sư, lẽ nào cũng có sở thích này?
Hành động này không phù hợp với tính cách của hắn, theo Chu Dương thấy thì Hoàng đế tiên sư này giống một đứa trẻ tùy hứng.
Hoàn toàn không có cảm xúc.
Quả thật là thích gì làm nấy.
Chu Dương khẽ mở mắt ra.
Trong phút chốc, anh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Thậm chí còn tự hỏi có phải mình bị hoa mắt không.
Hoàng đế tiên sư vẫn nắm lấy cổ Chu Dương nhưng sự chú ý của hắn không phải là Chu Dương.
Một tay khác của hắn ôm chặt lấy đầu anh, vẻ mặt dữ tợn hình như rất đau đớn.
Chuyện gì thế này? Đầu đứa trẻ này bị làm sao à? Bệnh tái phát ư?
Rõ ràng không phải vậy, Chu Dương đoán Hoàng đế tiên sư bị như vậy có lẽ có liên quan đến người phụ nữ đứng ở cửa.
Một người phụ nữ xuất hiện ở cửa đại sảnh, đứng ngược sáng nên không nhìn rõ mặt của cô ấy, chỉ có thể thấy dáng người.
Thân hình tuyệt đối không thua kém nữ tiên sư đứng bên cạnh.
Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Chu Dương có thể nhận ra người phụ nữ đó là ai.
Một người cho dù thế nào cũng không thay đổi, đồng thời lại là người Chu Dương vất vả tìm kiếm.
Thẩm Bích Quân.
Tạ Linh Ngọc hiển nhiên cũng nhận ra Thẩm Bích Quân, cô ấy yếu ớt đứng phía sau Thẩm Bích Quân không dám lên tiếng.
Sau khi đến nơi ở của Hoàng đế tiên sư, Chu Dương không để Tạ Linh Ngọc theo vào nhưng tình hình hiện giờ xem ra là cô vào cùng Thẩm Bích Quân.
Cảnh tượng hơi khó xử, còn hơi hỗn loạn.
Ngay cả Chu Dương cũng hơi sững sờ, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Vốn dĩ chuyện rất rõ ràng, anh dẫn Tạ Linh Ngọc và nữ tiên sư đến tìm Hoàng đế tiên sư.
Mục đích là để tìm tung tích của Thẩm Bích Quân.
Sau đó anh bị Hoàng đế tiên sư đánh bại vô cùng thảm hại, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Bích Quân dẫn Tạ Linh Ngọc quay lại.
Này này, kịch bản này không có vấn đề gì chứ?
Tại sao Thẩm Bích Quân lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa tại sao Thẩm Bích Quân vừa xuất hiện, vẻ mặt Hoàng đế tiên sư lại trở nên đau khổ như vậy?
Chu Dương chớp mắt, không khí hơi trầm xuống, anh hoàn toàn không rõ đây là sao nữa.
Thẩm Bích Quân lạnh lùng, ánh mắt cô không hề có cảm xúc nhìn Chu Dương.
Nhưng khi nhìn Hoàng đế tiên sư, cô vẫn có chút cảm xúc bất lực.
“Buông anh ấy ra, anh ấy không phải kẻ thù của anh”, trong giọng điệu bất lực của Thẩm Bích Quân lại còn hơi cưng chiều.
Câu này hiển nhiên là nói với Hoàng đế tiên sư.
Chu Dương lại chớp mắt nhìn Thẩm Bích Quân, sau đó lại nhìn Hoàng đế tiên sư.
Trợn mắt nhìn Hoàng đế tiên sư ngoan ngoãn buông tay khỏi cổ mình, sau đó nằm xuống đất, bộ dạng như mặc người ta xâu xé.
Không định ra tay nữa à?
Chu Dương gãi đầu cũng đứng lên, sau đó nhìn Thẩm Bích Quân.
Đáng lẽ ra bây giờ anh có rất nhiều thứ muốn nói.
Nhưng Thẩm Bích Quân xuất hiện quá đột ngột, anh không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
“Chào, cô ăn chưa?”, phải giả vờ chào hỏi một cách tự nhiên vậy sao?
Hay là vẻ mặt trìu mến: “Cô vẫn khỏe chứ? Sao cô lại xuất hiện ở đây, cô có biết tôi nhớ cô thế nào không?”
Hiển nhiên hai cách này đều không dùng được, Chu Dương cứ dứt khoát không nói gì vậy. Anh đợi Thẩm Bích Quân chủ động giải thích với anh.
Thẩm Bích Quân đi đến nhưng cô chỉ đến kéo Hoàng đế tiên sư đang nằm trêи mặt đất lên, phủi bụi trêи người Hoàng đế tiên sư y hệt bà mẹ già, sau đó sửa lại quần áo cho hắn.
Tiếp đó là muốn kéo Hoàng đế tiên sư rời đi.
“Này, cô cứ vậy mà đi sao?”, cuối cùng Chu Dương không chịu được liền lên tiếng.
Hiện giờ cả thế giới đều cho rằng tôi điên rồi này, cho rằng cô hoàn toàn không tồn tại, chủ của công ty Danh Dương là một người phụ nữ tên Lâm Tử Ngọc nào đó.
Ông đây liều mạng, bất chấp nguy hiểm, bị mọi người xem là kẻ ngu ngốc chạy đến tìm cô.
Vừa gặp nhau còn chưa nói được lời nào mà cô cứ thế mà rời đi ư?
Tốt xấu gì cũng phải giải thích chuyện này là sao chứ?
Bước chân của Thẩm Bích Quân khẽ khựng lại, sau đó nói một câu khiến Chu Dương nghẹn họng.