Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 99 - 16: Trái tim của quỷ.








Chương 99 - 16: Trái tim của quỷ.





Biệt thự Hàn Nguyệt, thư phòng.





Tư Cảnh Hàn sờ tấm ảnh trong ví da, đã xem rất lâu rồi nhưng vẫn không chán, thi thoảng trên môi còn mang ý cười dịu dàng hiếm có.





Mấy ngày nay công việc ở Tư thị luôn bận rộn và căng thẳng, số cổ phần hắn đã trích ra 15% bán đi trong sáng hôm nay, cùng với số cổ phần của Lạc Tư Vũ nữa tổng cộng đã phải bán 30%, có thể nói tập đoàn đang ở trong đợt suy thoái tài chính trầm trọng.





Các cổ đông có tuổi bắt đầu tan rã, chia làm hai phe, một bên ngã mũ ra về, một bên còn lại cứng rắn cùng hắn đi tiếp nhưng thực chất vẫn không giấu được lo ngại. Một tập đoàn lớn với hơn vài trăm vạn nhân viên, phân bố rãi rác hết các lục địa đang đứng trước nguy cơ mất việc nếu Tư Cảnh Hàn không xoay chuyển được tình thế thì sớm hay muộn Tư thị cũng phải thay tên đổi chủ.





Mối rạn nứt này càng thêm rõ rệt khi tin tức nội bộ công ty đang thiếu hụt tài chính ngài một lan rộng, trước mắt Tư Cảnh Hàn chỉ giữ lại những mối làm ăn quan trọng, còn những chủ hợp tác nhỏ chỉ cần đề xuất hủy hợp đồng hắn đều chấp thuận.





Trong nội bộ công ty vẫn đang loan tin rằng các bộ phận cấp cao đang cố che giấu ngân sách đã rỗng tuếch của mình bằng cách phát lương đầy đủ ở tháng này nhưng trên thực tế tiềm lực của Tư thị đã dần cạn kiệt, giữ chân bọn họ ở lại làm không làm danh tiếng tập đoàn thêm xuống dốc và có khi tháng sau sẽ không còn đủ khả năng chi trả tiền lương cho nhân viên nữa.





Tuy ngồi ở phòng tổng tài không được nửa buổi làm việc nhưng tin tức thế nào Tư Cảnh Hàn đều nắm được, còn chuyện của tổ chức đã toàn quyền ủy thác cho Lạc Tư Vũ, hắn bây giờ không khác gì một kẻ mộng du mơ màng giữa một đống bòng bong công việc, cho nên sau cùng quyết định không làm gì nữa mà toàn tâm toàn ý lo cho hôn lễ của mình.





Buồn vui trên khuôn mặt của hắn dạo này cũng rất thất thường, đôi lúc thấy hắn một giây trước còn thả lỏng đến cực điểm thì ngay một giây sau mi tâm đã dán chặt vào nhau đầy trằn trọc.





Hoắc Duật Hy là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất mấy ngày hôm qua, mỗi khi ở bên cô thi thoảng hắn lại như vậy, trong khi đang âu yếm lại nổi lên biểu tình lạnh ngắt, cô hỏi ra thì hắn giải thích là do áp lực ở công ty.





Tư Cảnh Hàn ngắm mãi, ngắm mãi rốt cuộc đã áp cái ví có tấm ảnh lên ngực, nâng niu như bảo bối vậy, ánh mắt lúc này cũng tràn ngập tình cảm yêu thương, Hoắc Duật Hy đứng bên ngoài trong vào cũng phải giật mình, từ khi đưa cô trở lại đến giờ hắn chưa bao giờ biểu đạt loại cảm xúc đó. Ánh mắt của cô không khỏi xoáy vào chiếc ví da hắn đang cầm, trước khi hai người tách ra đã có mấy lần cô muốn xem rốt cuộc bên trong chứa những gì nhưng đều thất bại cho đến bây giờ thì đó vẫn là dấu chấm hỏi lớn. Tuy nhiên khẳng định được một điều, trong đó nhất định là Bảo Bối của hắn Tư Cảnh Hàn mới thả lỏng tất cả phòng bị mà thể hiện tình cảm thế kia.





Đôi môi anh đào của Hoắc Duật Hy mím lại.





Bảo Bối này chính là nguy cơ lớn nhất của cô, cũng là người mà Tư Cảnh Hàn hiện giờ yêu thương nhất, ngày mai đã là hôn lễ của bọn họ nhưng hắn vẫn có thể vì Bảo Bối mà ở thư phòng vụng trộm thương nhớ, thế thì những lời hắn hứa với cô vứt ở đi đâu? Hắn bây giờ vứt cô ở chỗ nào rồi?





"Cạch."





Hoắc Duật Hy đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên thấy Tư Cảnh Hàn lãng tránh đặt cái ví xuống, dù rằng rất thành thạo như không có chuyện gì nhưng cô vốn dĩ đã thấy hết tất cả, trong lòng càng thêm nguội lạnh tuy rằng bên môi lời nói vẫn lắm mềm mại khi hắn hỏi cô sao còn chưa đi ngủ.





"Tôi thấy anh còn chưa về phòng nên muốn qua xem thế nào, công việc bận lắm sao?"





"Không có, chỉ là căn dặn người sắp xếp lại vài chuyện cho sảnh tiệc thôi." Tư Cảnh Hàn rất tự nhiên đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, lúc nắm tay hắn cảm giác được tay cô hơi lạnh nên đưa đến bên môi, thổi khí ấm. Hoắc Duật Hy mẫn cảm rụt tay lại nhưng khôn khéo chọn động tác vùi vào trong áo hắn, thẹn thùng.





Tư Cảnh Hàn yêu chết vẻ mặt dễ thương này của cô, vòng tay xiết chặt nhúm bông mềm mại trong lòng, giọng nói dễ nghe như nước mùa thu trôi: "Ngày mai nghi thức thành hôn được tổ chức ngoài trời, bởi vì dự báo sẽ có tuyết rơi nên tôi phải khẳng định lại sẽ không có tình huống bất ngờ nào khác phá hỏng niềm vui của chúng ta, em lại chạy đến đây quấy rầy sự tập trung của tôi, có phải rất đáng phạt không?"





Hoắc Duật Hy ngẩn mặt nhìn hắn, ủy khuất: "Anh lúc nào cũng muốn tìm cách để phạt tôi, thật là hiếp người quá đáng. Tuyết rơi thì phá hỏng được cái gì đại sự của anh, quấy rầy được đến tâm tình của anh cũng không phải tôi mà là Bảo Bối gì kia."





Ngũ quan của người nghe đến lời cuối này thoáng qua căng thẳng, nhưng nhanh chóng trở nên dịu dàng: "Hoắc Duật Hy, hãy cho tôi biết cái này là em đang ghen."





"Không có." Cô lập tức từ chối: "Kẻ trăng hoa như anh nếu tôi ghen thì nhất định sẽ vì ghen mà uất ức đến quyên sinh."





"Nói bậy." Tư Cảnh Hàn mắng khẽ, rất quyết đoán: "Không được ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy trước hôn lễ, em sau này phải sống thật tốt."





Hoắc Duật Hy không thể hiểu hết ý trong lời Tư Cảnh Hàn nhưng cô vẫn khẳng định: "Đúng vậy, sau này tôi sẽ sống thật tốt."





Bây giờ cô mới thấy Tư Cảnh Hàn buông lỏng cảm xúc, giống như thảo phào ôm cô dựa vào ghế, cái ghế không rộng nhưng cô ngồi lên người hắn thì vẫn vừa.





"Em nói xem ngày mai chúng ta kết hôn rồi, em sẽ không bỏ rơi tôi mà chạy đi tìm người khác nữa chứ?"





"Tư Cảnh Hàn, anh có phải là phụ nữ chúng tôi đâu mà dùng thái độ này để nói chuyện vậy, cứ như là mắc bệnh trầm cảm trước hôn nhân vậy." Hoắc Duật Hy trêu chọc chỉ chỉ vào ngực của người đàn ông.





Tư Cảnh Hàn không cho là đang đùa, hắn nắm lấy tay của cô, hắn mắt màu lam sâu hun hút cực kỳ nghiêm túc: "Em trả lời đi, có hay không?"





Sự nghiêm túc này của hắn bất giác làm Hoắc Duật Hy thấy lo sợ, cô khẽ đánh mắt về bên trái trốn tránh đại dương sâu thẩm kia nhưng Tư Cảnh Hàn ép cô phải nhìn về phía hắn cho bằng được.





"Nhưng vì sao tôi bỏ rơi anh, cả hôn lễ đều là người của anh, địa bàn của anh, tôi có thể chạy đi đâu?" Cô rất hiển nhiên cho đó là điều vô lý nhưng Tư Cảnh Hàn không bỏ qua đề tài này, thậm chí còn đưa ra một giả thuyết nghiêm trọng hơn:





"Nếu tôi không còn gì nữa, tập đoàn phá sản, hằng ngày bị sát thủ truy sát, không có tiền, không có nhà... phải bỏ lại hết tất cả, em có dám cùng tôi bỏ trốn? Ngay bây giờ."





______________





24/7/2019





Niếp đề 62,5





Vẫn còn thiếu một chút cảm giác gì đó cho chương 100.


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK