Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 100 - 1: Linh hồn của ác quỷ.








Chương 100 - 1: Linh hồn của ác quỷ.





Hoắc Duật Hy không khỏi nhìn vào mắt hắn để tìm kiếm suy nghĩ tận sâu bên trong người đàn ông này. Hắn cũng nhìn cô không chớp mắt.





Có cảm giác như nếu mình nhìn tiếp nhất định sẽ bị cuốn vào tình cảm không có lối thoát đó nên Hoắc Duật Hy vươn vai, trực tiếp đưa tay ôm lấy cổ của Tư Cảnh Hàn: "Sao anh lại hỏi nhiều thế nhỉ, chẳng phải ngày mai kết hôn thì chính thức người khác đều biết tôi là vợ của anh sao, đến lúc đó dù tôi muốn thoát cũng không thoát được. Hay là Tư Cảnh Hàn, thật sự đã xảy ra chuyện gì sao mới khiến anh suy nghĩ tiêu cực đến vậy?"





Là một sự lảng tránh khôn khéo, ánh mắt của Tư Cảnh Hàn từ đông đầy đã phần nào vơi đi tình cảm, nhưng hắn vẫn chấp nhận cái ôm nũng nịu của cô, chỉ có tiếng thở não nề trong lòng là còn chưa dứt.





"Không, không có chuyện gì đâu. Mọi thứ vẫn ổn." Giọng của hắn đầy từ tính và cũng rất nhạt.





Tư Cảnh Hàn đã khẳng định nhưng Hoắc Duật Hy biết tình hình công ty không ổn chút nào, những thứ của hắn có đang dần bị lấy mất, bằng một phương thức nào đó, trực tiếp hay gián tiếp.





Nhưng tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi, Tư Cảnh Hàn, anh sẽ sớm không cần phải bận tâm lo lắng nữa, bởi vì đâu còn gì để người khác lấy đi.





"Anh bảo rằng cho chúng ta một cơ hội thế thì anh cũng phải công bằng một chút, có chuyện gì tôi cũng không nên được biết chứ, anh lại để tôi như một con bù nhìn a."





Tư Cảnh Hàn ôm Hoắc Duật Hy chặt hơn, giải thích cho những lời oán trách vô cùng từ tốn: "Tôi không giấu em đâu, công ty bây giờ khó khăn nhưng rất nhanh sẽ ổn thôi, tổ chức cũng có Tư Vũ lo rồi. Tôi nói vậy chỉ muốn biết em có còn muốn làm cô dâu bỏ trốn hay không?"





Hoắc Duật Hy ngẩn cổ, rất dễ để nói ra một lời hứa hẹn làm vừa lòng đấng quân vương: "Anh đừng vì ai bỏ rơi tôi, tôi sẽ vì anh mà làm cô dâu xinh đẹp nhất."





"Là em hứa."





Hoắc Duật Hy gật đầu thật mạnh, chẳng những thế còn giơ ngón tay út của mình lên: "Nhất ngôn cửu định, tứ mã nan truy."





Rốt cuộc người đàn ông cũng nở được nụ cười, Hoắc Duật Hy nghe ra lồng lực của hắn run run mới thoáng thở nhẹ một hơi, lúc đánh ánh mắt về chiếc ví da bên trong đôi đồng tử màu hổ phách to tròn khẽ co lại.





Cô nhúc nhích xoay người đưa lưng dựa vào ngực hắn, như băng quơ đùa nghịch những món đồ vật trên bàn làm việc, hết kéo năng này ra lại xem năng khác, giống như phong thái trước đây lúc nào cũng ngứa tay.





Tư Cảnh Hàn không cản động tác đó của cô, lúc cô trườn lưng úp mặt lên bàn hắn không quên giúp cô vén mấy sợi tóc phủ lên má ra, trầm giọng hỏi: "Làm sao thế?"





"Tôi còn chưa thấy nhẫn cưới của chúng ta, đang nghĩ đến có phải anh đã quên mất chuyện này rồi hay không?"





Nhắc đến chuyện này Tư Cảnh Hàn dường như đã chuẩn bị trước, chậm rãi giải thích: "Em không hiểu sở thích của mình bằng tôi, nên nhẫn cưới tôi chọn sẽ tốt hơn."





Hoắc Duật Hy quay ngoắt lại nhìn người đàn ông tự đắc lúc nào cũng cho mình là đúng: "Hóa ra anh vẫn không hết độc tài." Cô căm phẫn bắt đại cái vật nào đấy trước mặt muốn ném đi để hả giận, và trùng hợp vật hy sinh lại là cái ví da của Tư Cảnh Hàn.





"Đừng." Hắn nhanh tay cản động tác của cô lại, trân quý cầm cái ví da trở về, ánh mắt có chút nghiêm khắc: "Cái này không phải vật có thể tùy tiện."





Hoắc Duật Hy bĩu môi: "Cũng chẳng qua là cái ví, đáng giá bao nhiêu, lúc trước tôi làm hỏng chiếc Maybach của anh, anh còn không dùng thái độ này để nói chuyện với tôi."





"Chiếc xe chỉ là một loại vật chất tầm thường, còn cái này không đáng giá nhưng chẳng đồng nghĩa nó tầm thường đối với tôi."





Hiếm khi Tư Cảnh Hàn nhìn nhận vật gì quan trọng đối với mình nên Hoắc Duật Hy có đủ lý do để tò mò: "Chẳng lẽ để vật gì thật quan trọng trong đó? Chắc không phải thẻ ngân hàng hay nhà đất chứ?"





"Đừng chỉ nghĩ tôi ngoài tiền ra thì không có gì khác." Tư Cảnh Hàn vỗ đầu của cô sau đó kéo vai cô dựa vào mình, Hoắc Duật Hy chỉ chỉ vào ví: "Vậy có cái gì?"





Tư Cảnh Hàn nhìn cái ví mình cằm trong tay, lại nhìn đến Hoắc Duật Hy tuy hắn chỉ nhìn thấy chóp mũi và đôi má hồng hào của cô nhưng một cảm giác không báo trước đã dâng lên buộc hắn mở ví da ra.





"Có muốn xem tôi lúc nhỏ thế nào không?"





Ánh mắt Hoắc Duật Hy lập tức bị thu hút, dù không nói ra nhưng biểu hiện này cho thấy cô rất tò mò, Tư Cảnh Hàn lật ví đến ngăn thứ hai, tỉ mỉ ở bên trong cùng còn một lớp chắn nữa, hắn cẩn thận kéo khóa xuống, đập vào mắt của Hoắc Duật Hy đầu tiên là đó ảnh của một bé trai cực kỳ xinh đẹp với đôi mắt màu lam tinh xảo như bảo vật và nốt ruồi son mini trên mắt trái đúng là phiên bản thu nhỏ của Tư Cảnh Hàn.





"Tư Cảnh Hàn..." Trái tim của Hoắc Duật Hy nhảy loạn, bất giác nói không nên lời: "Đây là... anh sao?"





"Không như em tưởng tượng sao?" Ngón tay Tư Cảnh Hàn dịu dàng vuốt ve lên má của cậu bé trong ảnh, quả thật trông y hệt hắn.





Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, bắt lấy cái ví cằm lên, cười hắc ra một tiếng kích động vô cùng: "Xem này, Tư Cảnh Hàn... cái má đầy thịt cứ như một cái bánh bao vậy. Sao lại đẹp đến vậy chứ, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp đến như vậy."





Bất giác nước mắt đã động trên mi của cô, như vô thức Hoắc Duật Hy mãn nguyện lau lau nước mắt cứ như sự chờ đợi bấy lâu đã có hồi đáp.





"Hoắc Duật Hy, em làm sao nữa rồi?" Tư Cảnh Hàn thấy cô đột nhiên bật khóc thật sự bất ngờ mà trở nên lúng túng giữ lấy mặt của cô, hôn lên làn nước mắt mặn chát.





Hoắc Duật Hy không thèm sự sủng ái của hắn, chỉ khư khư ôm cái ví, thích đến không tài nào dời mắt đi được.





Thì ra là như vậy, cô không cần tưởng tượng nữa, hằng đêm không cần phải đau lòng vẽ ra hình dáng của bảo bảo trong nước mắt nữa... bảo bảo đoản mệnh của cô nhất định sẽ có dáng vẻ thế này, xinh đẹp thế này. Thì ra là như vậy, nó sẽ đáng yêu đến mức này.





Nhìn Hoắc Duật Hy xúc động đến nổi bật khóc Tư Cảnh Hàn cũng đoán được cô đang nghĩ đến điều gì, hắn lặng yên không lên tiếng để cô có thể ngắm đủ dáng vẻ của bảo bảo mà cô vẫn luôn đau lòng.





Là hắn đã cướp đi bảo bảo của cô bằng phương thức tàn nhẫn nhất nên làm sao bắt cô có thể quên đi ký ức kinh khủng đó, làm sao có thể bắt cô quên đi bảo bảo - ánh sáng hy vọng duy nhất về hạnh phúc của cô khi không còn Tử Mặc.





Nhưng là ba năm trước hắn cũng đã tàn nhẫn cướp đi, tắm máu cho hạnh phúc còn lại mà cô có.





Nên là làm sao hắn bắt cô quên cho được mối cừu mà hận suốt đời bất kỳ ai cũng không thể dung thứ cho kẻ thủ ác!





"Tư Cảnh Hàn... 'con của tôi' là bé trai hay bé gái vậy?"





______________





25/7/2019





Niếp đề 63k


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK