Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 88 - 3: Đoạn tuyệt (3)




Chương 88 - 3: Đoạn tuyệt (3)
Nếu không phải tận mắt trông thấy, có lẽ không một ai từng quen biết Tư Cảnh Hàn ở chốn thương trường hay giới hắc đạo sẽ tin rằng người bị chèn dưới giường lúc này chính là kẻ máu lạnh, tàn bạo mà người người khiếp sợ
Hắn bây giờ thê thảm chẳng khác gì một tên dở hơi, yếu đuối, con nhà kiều dưỡng chỉ thích ở trong nhà tìm chỗ ngủ, vừa bị một luồng gió độc nhiễm đến đã bủn rủn tay chân, liệt giường Lạc Tư Vũ đương nhiên chẳng hề nhẹ tay, sức của hắn đủ để một người bình thường bị thương gân cốt, chỉ là lúc này Tư Cảnh Hàn vùi mặt vào gối cũng chẳng động đậy gì, càng không nói gì, cứ thế bất động tưởng như người chết
Mặc Lạc Phàm từ bệnh viện của mình mò đến Cảnh Giang, vừa đẩy cửa bước vào đã nghe tiếng đỗ vỡ từ phòng ngủ tầng ba truyền đến, lại nghe một tiếng quát tháo không rõ đầu đuôi, trong nháy mắt hốt hoảng anh liền lao vội lên trên đấy
Vốn dĩ còn tràn ngập nghi ngờ, những vừa trong thấy bên trong có hai người đàn ông một trên một dưới, một người khỏa thân, một người quần áo xốc xếch càng làm anh sửng sốt hơn, trố mắt chẳng kêu thêm được chữ nào
Nghe tiếng bước chân ở cửa, Lạc Tư Vũ mới nâng mắt nhìn lên, Tư Cảnh Hàn thì chẳng phản ứng gì, đôi mắt màu lam hơi khép hờ mỏi mệt
Mặc Lạc Phàm bước vào, nhìn một lượt lần nữa trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ bị rơi xuống đất thì còn lại mọi thứ đều nguyên vẹn, bây giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm Nhưng trong nháy mắt lại nghĩ ra mộ trò đùa tinh quái, cười hỏi: "Không phải chứ A Tư, ban ngày ban mặt cậu cậu lại ngang nhiên cướp người của Tiểu Duật Hy à Người ta còn chưa nguội lạnh đã muốn "thượng" Tiểu Bạch rồi?"
Câu nói đùa này của Mặc Lạc Phàm đủ làm Lạc Tư Vũ sa sầm mặt mày, hắn nhìn đến bàn tay đang kéo ngược cổ tay của Tư Cảnh Hàn ra phia sau thì có chút bất đắc dĩ, sau đó nhanh chóng buông ra, lấy chân tỳ trên giường xuống, đứng thẳng người để chỉnh lại trang phục, nhiều nhất đối với Mặc Lạc Phàm đang hóng chuyện chỉ có ba chữ: "Đừng nói nhảm!"
"A a" Mặc Lạc Phàm tỏ vẻ đã hiểu, nhưng thật ra anh càng tỏ thái độ này thì càng cho thấy anh chẳng mấy tin người đối diện, tuy vậy Lạc Tư Vũ cũng chẳng nói gì, nhìn về phía Tư Cảnh Hàn rồi liếc Mặc Lạc Phàm một cái cho anh ám hiệu Dù sao hắn cũng chẳng phải bác sĩ, Mặc Lạc Phàm cũng đã ở đây rồi thì hắn không nhất thiết phải lo lắng cho ai nữa
Đương nhiên Mặc Lạc Phàm hiểu ý tứ trong ánh mắt của Lạc Tư Vũ, anh tiến đến bên giường nhìn một lượt trên dưới phía lưng của Tư Cảnh Hàn rồi đưa tay kéo hắn dậy: "Tiểu Bạch, bác sĩ tới khám bệnh cho cậu đây? Thế nào, còn sống nổi không?"
Ban đầu anh còn đủ hơi sức để nói đùa nhưng khi Tư Cảnh Hàn vừa ngẩn mặt lên thì người đầu tiên sửng sốt cũng là anh: "Ối trời ơi, gì thế này, mặt của cậu bị làm sao vậy?"
Lạc Tư Vũ cũng đánh mắt một chút để quan sát kỹ hơn vết răng trên da của Tư Cảnh Hàn, có lẽ ban đầu nếu được xử lý ổn thõa thì không có gì là nghiêm trọng, cũng chỉ như vết thương ngoài da, nhưng hình như tình hình hiện tại cho thấy không đơn giản như vậy Hắn chỉ vừa đấm một cái thì vết thương đó trên mặt Tư Cảnh Hàn đã loét ra
Lúc này Mặc Lạc Phàm cũng nhìn lên, bây giờ quan sát kỹ mới thấy trên khóe môi của hắn cũng bị rách một đường, anh nhíu mày: "A Tư, thế nào cậu lại không nhịn hắn mà ra tay thật à? Tình cảm hai người không cần mãnh liệt thế đâu, một người trao, một người còn lại liền hồi đáp"
Lạc Tư Vũ quay đi chỗ khác, trở về chiếc ghế sa lon duy nhất trong căn phòng, ngồi xuống, phủi bỏ trách nhiệm: "Nhìn kỹ đi, trước đó hắn bị thế nào mình không biết, vừa rồi chỉ vô tình đụng phải, vốn lẽ không nghiêm trọng như vậy"
Biết rõ tính cách của Lạc Tư Vũ, hắn sẽ không bao giờ thói thác việc mình đã làm cho nên Mặc Lạc Phàm cũng không hỏi gì thêm Tám phần cũng hiểu nguyên nhân của vết thương trên mặt Tư Cảnh Hàn, không cuộc chiến bằng đao kiếm nào mà không gây ra tổn thương cho cả hai bên, kết quả ngọc đá đều cỡ là như vậy Hoắc Duật Hy vào bệnh viện thì Tư Cảnh Hàn cũng không khá hơn lắm
Chỉ là hai phần nguyên nhân còn lại là do đâu vết thương này mấy ngày rồi còn chưa lành thì anh vẫn chưa thể hiểu
"Tiểu Bạch, đừng ngủ nữa, quay qua đây" Anh kéo Tư Cảnh Hàn đén, hơi cúi người đến bên mặt hắn, khịt khịt mũi ngửi
Ngửi xong, anh đứng dậy, đi đi lại lại trong căn phòng tìm kiếm, lục lọi cả trong thùng rác lên Tìm mãi cũng chẳng thấy thứ mình cần, anh lại đi vào phòng thay quần áo, sang qua nhà tắm
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cái vỏ chai nằm ở một góc trên bồn rửa mặt, biết ngay đó là thứ mình cần tìm, anh lập tức tiến lại cầm nó lên, thử ngửi
Absinthe!
Thương hiệu rượu đến từ Thụy Điển Thành phần từ vỏ cây ngải là chính
Trong phút chốc khuôn mặt của Mặc Lạc Phàm trở nên nguội lạnh, anh ném đi vỏ chai rượu sang một bên, trở ra ngoài một mạch đi đến trước giường của Tư Cảnh Hàn, kéo hắn lên, rồi lại ấn xuống
"Mẹ kiếp! Tên này cậu nhanh như vậy đã muốn chết sao?"
Lần này thì đến lượt Lạc Tư Vũ phải ra tay can ngăn, kéo Mặc Lạc Phàm lùi lại: "Làm gì vậy?"
Hơi thở của Mặc Lạc Phàm hừng hực lửa giận, chỉ vào người nằm trên giường, đay nghiến bảo: "Hắn mò đến đây uống rượu! Là Absinthe"
Lạc Tư Vũ tần ngần hai giây thì lập từ hiểu ra, thảo nào, ra đến bộ dạng này
Thật ra người như Tư Cảnh Hàn bề về thể chất quả thật rất khỏe mạnh, rắn rỏi nhưng lại gặp hai triệu chứng Thứ nhất là sợ bẩn, thứ hai là dễ bị tổn thương bởi thực phẩm, đại khái của việc này chính là hắn dễ bị dị ứng nhiều loại thức ăn và nước uống, trong số đó có một số thành phần có trong rượu, đặc biệt là loại rượu có thành phần từ vỏ cây ngải
Mũi của Lạc Tư Vũ hắn không thính bằng Mặc Lạc Phàm, hơn nữa trong căn phòng sạch sẽ thoáng đãng thế này hắn cũng không nghĩ ở đâu đó sẽ có thứ gì khác liên quan đến rượu cồn
"Uống bao nhiêu rồi hả?" Mặc Lạc Phàm hỏi Tư Cảnh Hàn, hắn mở mắt nhưng không trả lời, cũng chẳng buồn nhìn anh "Nói xem"
Anh không kiên nhẫn lập lại, nếu là lúc thân thể hắn còn bình thường thì anh đã cho mấy đấm rồi
"Đi đi" Trái ngược với thái độ sốt ruột của Mặc Lạc Phàm, người kia chỉ có một câu bạc bẽo đẩy anh đi
"A Còn sức nói chuyện, chắc là không chết được đâu nhỉ?" Đáp trả hắn là một câu châm biếm của anh "Cũng còn biết sợ chết hả, nhưng mà lần sau thích uống như vậy thì cứ uống tới chết luôn đi Người cậu "cần nuôi" tôi có thể chu toàn giúp mà?"
Lạc Tư Vũ chỉ nhìn Mặc Lạc Phàm đối phó Tư Cảnh Hàn, hắn ngược lại nhàn nhạ lần nữa ngồi sang một bên Dựa vào tình hình trước mắt có thể thấy Tư Cảnh Hàn uống không nhiều, hẳn là uống cách đây cũng khá lâu, cho nên tất cả mùi hương đã theo giấc ngủ của hắn tiêu tán đi hết
Chỉ là tác dụng của việc dùng loại thực phẩm không phù hợp với cơ địa đã làm vết thương ngoài da trở nên nghiêm trọng, xem chừng muốn hủy hoại dung nhan bằng cách này cũng không tệ
Bị Mặc Lạc Phàm lãi nhãi mãi khiến Tư Cảnh Hàn hơi bực mình, hắn cho anh một ánh mắt không hài lòng Chỉ là Mặc Lạc Phàm không phải dạng người dễ bị hù dọa, một khi anh đã không thích mắt ai đó thì lại càng muốn làm điều người đó ghét nhiều hơn, đối với anh đây mới là cách trả đũa hiệu quả nhất
"À, thì ra là chiến bại rồi nên mò đến đây để dưỡng thương Thế nào, một mạch ngủ đến giờ này luôn à, hẳn còn chưa trông xem bây giờ đã là lúc nào rồi, chắc Hoắc Duật Hy cũng sắp đi rồi nhỉ?"
"Cút! Đừng nhắc tới Hoắc Duật Hy!"
"Chậc chậc chậc Chỉ nói được mỗi lời đe dọa? Ngay cả sức phản kháng cũng bằng không, quả là một tên tướng bại trận thê thảm"
"Soạt!"
Cổ áo của Mặc Lạc Phàm bị kéo xuống, Tư Cảnh Hàn có chút hung hăng nhìn anh: "Còn không đi, thì đừng trách!"
Khác với vẻ phẫn nộ của Tư Cảnh Hàn, Mặc Lạc Phàm rất nhẫn nại chạm lên vết thương trên mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai của anh mang nụ cười tà tứ, lộ rõ vẻ luyến tiếc: "Nói xem, cậu chỉ được khuôn mặt này là giống với người cô ấy từng yêu thương, vậy mà bây giờ nó lại thành ra thế này, rồi sau này nữa, nếu để lại dấu vết gì có khi một cái liếc mắt cô ấy cũng không thèm"
Tư Cảnh Hàn muốn nâng tay lên hướng về phía anh, chỉ là đã bị anh bắt lại, thậm chí chính anh còn cường ngạnh ép tay hắn về vị trí cũ: "Thế nào, phẫn nộ rồi? Vì mình nói trúng chỗ đau của cậu, hay là vì mình đã nói quá trúng?"
Không đợi Tư Cảnh Hàn trả lời, anh lại nói tiếp: "Thừa nhận đi, trong mắt của cậu vừa xẹt qua một nỗi sợ hãi, không có được khuôn mặt này hoàn mĩ nữa, cô ấy sẽ sớm thôi không nhận ra cậu nữa"
Nghe những lời này của Mặc Lạc Phàm, Tư Cảnh Hàn thoáng cái đã bất động
"Tránh ra!" Đột ngột hắn dùng sức đẩy anh ra, không nói không rằng một đường đi vào nhà vệ sinh
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cùng ngoái nhìn trong theo, trong mắt của hai người nổi lên một chút ảm đạm
'Rào rào rào'
Đứng ở cửa nhà vệ sinh, Mặc Lạc Phàm khoanh tay dựa vào cửa trông Tư Cảnh Hàn sơ cứu vết thương trên mặt của hắn thì hừ lạnh:
"Tư Cảnh Hàn, đáng đời cậu lắm Ra đến nông nỗi ngày hôm nay cũng đều do một mình cậu gây nên Tề gia làm như vậy chẳng có gì là sai có, có trách thì trách cậu đã quá yếu mềm, và lòng tham một ngày nào đó sự nuốt chửng lấy cậu, đến lúc đó không phải chỉ có Hoắc Duật Hy, mà ngay cả người cậu thương nhất cũng không còn của cậu đâu!"
Tư Cảnh Hàn ngẩn mặt từ làn nước lạnh nhìn vào trong gương, từng giọt nước buốt giá từ tóc rơi xuống trán rồi lăn dọc xuống má, xuống miệng, xuống cằm rồi qua cổ, tí tắt rơi xuống
"Tại sao?!" Hắn quát lên phẫn nộ, giống như là hỏi anh hoặc cũng là tự hỏi chính mình Một nắm đấm vào tấm gương đã làm nó nứt vụn, cũng làm đầu khớp tay của hắn nhày nhụa máu, in vệt trên kính trắng
Mặc Lạc Phàm đứng thẳng, anh không ngăn cản cung không tiến vào, trả lời bằng giọng thật nhạt: "Sinh ra cuộc đời là của cậu, nhưng vận mệnh là do trời"
"Ha" Tiếng cười của Tư Cảnh Hàn tan vào dòng nước xiết Hay cho một câu cuộc đời là của ta nhưng không do ta quyết định Thế nên hắn mới hận trời xanh, hắn không tin vào ông trời, hắn chỉ tin vào con người mà thôi Vận mệnh, chỉ là cái để con người ta trốn tránh hiện thực Năng lực mới là thứ nằm trong bàn tay
Mặc Lạc Phàm nghe ra tiếng cười của Tư Cảnh Hàn mang đầy giễu cợt, là cười nhạo số phận của chính mình Đã bao giờ hắn thôi không phải dằn dặt vì đại cuộc này đâu, mà có oán cũng chưa từng thay đổi được gì
Càng ngỗ ngược đi trái với làng đường một chiều, thì càng dễ mang tai họa
Anh đi đến, khẽ vỗ vỗ lên vai hắn, chân thành: "Tiểu Bạch, hai người đến đây thôi, kết thúc như vậy là được rồi"
_____________
23/3/2019
Like và bỏ phiếu ủng hộ Niếp nhé các nàng yêu

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK