Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó Tư Cảnh Hàn thật sự để Hoắc Duật Hy đến trung tâm thương mại.



Đúng như hắn dự tính cô vừa ra khỏi biệt thự Hàn Nguyệt không lâu thì đã có xe áp sát, không cần nghĩ cũng biết đó là người của Tề Thiếu Khanh.



Hoắc Duật Hy đứng ngồi không yên trong khi tài xế phía trước vẫn bình tĩnh chạy, không phải Tiểu Vương mà là một đặc công của tổ chức Tư Cảnh Hàn phái theo, vì vậy trong bất cứ tình huống nào anh ta cũng cứng rắn tinh thật tuyệt đối.



"Không hay." Nhưng đột nhiên người kia lại kêu khẽ một tiếng, kế đó là tiếng súng thất thanh vang trên sa lộ.



"Tiểu thư không sao đâu, chiếc xe này được bọc thép và lắp kính chống đạn."



Tài xế trấn an đồng thời ấn chân ga, một tay lần mò tìm tới súng lục của mình, luồn tay ra ngoài cửa sổ bắn trả, một mặt anh ta nói gấp vào bộ đàm: "Thiếu chủ, là người của Mục Đương, Tề gia còn chưa đến!"



"Kít!!!"



"Poong Poong Poong!"



Tiếng thắng xe và từng làn đạn bắn vào bánh xe rồi va xuống mặt đường trở thành một chuỗi âm thanh hỗn tạp.



Đặc công này Tư Cảnh Hàn phái theo rất tinh nhuệ, dù cho là kỹ năng lái xe lách qua các đoạn co hiểm thì anh ta vẫn giữ được tốc độ cao, dù chỉ nhìn qua kính chiếu hậu nhưng chưa phát súng nào là bắn hỏng, thậm chí phía sau có mấy chiếc xe đuổi theo đã bị anh bắn thủng lốp hết hai chiếc.



Hoắc Duật Hy dựa vào tình hình âm thanh mà phán đoán bên ngoài đang hỗn loạn thế nào, nhưng trong đáy mắt của cô bình tĩnh đến lạ thường, cũng chưa có phát đạn nào bắn xuyên qua cửa kính, toàn bộ đều nhầm vào lốp xe để xe của cô dừng lại.



"Tiểu thư đừng sợ hãi, thiếu chủ rất nhanh sẽ cho người tới." Tài xế phía trước tiếp tục lên tiếng trấn an, chỉ cần vào được nội thành thì cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc, có thể kéo dài thời gian chờ người đến chi viện.



Thế nhưng ngoài dự liệu, vào đến nội thành nhưng người của Mục Đương vẫn bám theo, bọn họ thu hồi súng lục chuyển sang áp lấy xe buộc tài xế chở Hoắc Duật Hy phải dừng lại.



Vì trong nội thành nên số lượng xe qua lại gia tăng, các con đường cũng trở nên tấp nập không tránh khỏi va chạm được với những xe khác, đúng lúc nằm vào thế Nam Nam giải thì từ đâu hai luồng xe đối đầu khác cũng xuất hiện.



Một là của Tề Thiếu Khanh, một là chi viện của Tề Thiếu Khanh, cứ như thế kết hợp với nhóm người của Mục Đương tạo thành thế rượt đuổi lấy chiếc xe con của Hoắc Duật Hy.



Người chở Hoắc Duật Hy đương nhiên muốn bắt liên lạc với Tư Cảnh Hàn, nhưng bây giờ chỉ cần dừng xe thì người của Mục Đương lập tức chặn lấy, hoặc là người của Tề Thiếu Khanh sẽ đón đầu, anh ta chỉ còn cách đánh vào hẻm nhỏ một chiều, mà đặc công có sở trường là đánh lẻ, nên không lạ gì anh ta chọn cách như thế vừa có thể đưa Hoắc Duật Hy xuống xe ẩn nấp mà cũng không thể bị công kích đón đầu.



Từ lúc tiếng súng ngưng lại Hoắc Duật Hy luôn tập trung nhìn vào kính chiếu hậu, toàn là xe bọc thép làm rền dậy tất cả những chỗ chạy qua. Cô không phân biệt được bên nào là bạn bên nào là địch, chỉ thấy một khối những chiếc xe nối đuôi nhau chạy sau mình.



Người chở cô thật sự rất chuyên nghiệp cắt đuôi, khi vào khu hẻm thì liên tục đánh lái, anh ta nhìn bản đồ không sai lệch một bước tính toán nào, đến khi phía sau không còn thấy chiếc xe nào nữa thì lập tức dừng lại, kéo Hoắc Duật Hy ra ngoài.



Tuy vậy mấy người đuổi theo phía sau cũng không phải là tay mơ, mới đó đã phát hiện ra, chạy đến đường cùng xe ô tô không thể vào nữa thì cũng xuống xe, đuổi theo.



Mười mấy nhóm người nhỏ lẻ, không làm sao chắc chắn được ông chủ đứng phía sau là ai, Hoắc Duật Hy chỉ biết chạy theo đặc công đang dắt tay mình.



Tay chân cô cũng khá nhanh nhẹn, tuy không leo trèo giỏi qua các chướng ngại vật như anh ta nhưng cũng có thể nói là không tốn quá nhiều thời gian.



Có mấy lần bọn người của Mục Đương rượt đuổi đến nơi, bọn cô biết thế là bởi vì họ trực tiếp dùng súng tấn công, nếu là người của Tề Thiếu Khanh sẽ không khi nào như vậy, vì bọn họ không dám làm tổn thương cô. Nhưng dù là cỗ máy cũng sẽ đến lúc cạn kiệt nhiên liệu, cho nên một người bình thường như Hoắc Duật Hy chạy mấy vòng đã sắp đi không nổi nữa, đặc công kia cũng biết được, nên lợi dụng lúc nấp vào được một hẻm khuất, anh ta rút con dao Phần Lan phòng thân đưa cho Hoắc Duật Hy, dặn dò:



"Tiểu thư ở đây đừng đi đâu cả, nếu như là người của thiếu chủ đến thì sẽ có ám hiệu như thế này. Còn nữa, vạn nhất bất đắc dĩ thì cô hãy theo người của Tề gia, tuyệt đối không được lọt vào tay của Mục Đương, biết không?"



Hoắc Duật Hy trong hơi gió mệt nhọc gật đầu, tuy rằng cô không biết vì sao anh ta lại dặn dò như thế, dặn dò cô có thể tìm đến Tề Thiếu Khanh - người đối đầu với Tư Cảnh Hàn mà không phải nhất nhất chờ đến người của hắn xuất hiện mới được lên tiếng.



Thấy đặc công kia rút súng lục ra, Hoắc Duật Hy khẽ hỏi: "Anh định đi đâu?"



"Tôi phải ra ngoài để đánh lạc hướng bọn người kia, thiếu chủ đã bắt được tín hiệu rất nhanh sẽ đến. Cô yên tâm."



Người kia chỉ ngắn gọn nói vậy đã đạp hai bước nhảy qua đóng hàng hóa chất cao trước mặt mà rời đi một cách nhẹ nhàng.



Hoắc Duật Hy nghe lời anh ta đứng yên tại chỗ cầm chắc con dao trên tay, cả nhúc nhích cũng không có.



Nhưng người kia chưa đi bao lâu thì một âm thanh lạ từ phía sau làm cô giật mình.



"Ai?" Cô chưa kịp quay lại thì một bàn tay bịt chặt lấy miệng cô, nhanh nhẹn tước lấy con dao cô đang cằm rồi kéo nhanh vào hẻm tối.



______________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK