Cô hận, chính là thái độ đục nước béo cò này của cô ta, muốn làm ngư ông đắc lợi hãm hại cô bị sỉ nhục.
Cùng là phụ nữ với nhau tại sao có thể hãm hại nhau, dồn nhau đi đến tận cùng đau khổ?
Tuy bị Hoắc Duật Hy tố tội nhưng Na Mộc Lệ cũng không phải kẻ để cho mình ngồi không chịu chết, thấy Tư Cảnh Hàn nhìn về phía mình bằng đôi mắt ngâm trong hàn sương, cô không hoảng mà tìm cách chối tội, chỉ có nước mắt là ứa ra như đã không kềm chế được nữa, giọng nói cũng đã đặc lại:
"Phải lắm, như Hoắc Duật Hy nói, là em cố tình nói như vậy, qua điện thoại anh cũng đã nghe rồi, vốn dĩ không cần hỏi lại em. Nhưng là em không cam tâm, vì sao cô ta được anh yêu thương như vậy, trong khi rõ ràng em nhìn ra được, cô ta vốn dĩ đâu muốn ở bên anh, mà em... mới là người yêu anh, luôn lặng thầm theo dõi bước đi của anh, anh lại lạnh nhạt không màn?"
Dáng vẻ thê lương này của cô ta phải khiến Hoắc Duật Hy xuýt nữa quên đi bản thân mình từng bị cô ta hại như thế nào, mà mềm lòng động lòng thương hại. Cô cũng thấy so với bộ dạng chí chóe, ầm ĩ, đanh đá tố tội của mình thì với vẻ tự chua chát số phận của Na Mộc Lệ, nếu để người ngoài nhìn vào thương cảm, chắn chắn cô thua xa rồi, nhìn thế nào cũng giống như cô đang không hiểu chuyện, ỷ thế được cưng chiều mà làm mình làm mẩy vậy.
Không hiểu sao, cô thấy hơi lo vì không biết Tư Cảnh Hàn có cảm thấy thế không, bèn ngẩn lên nhìn hắn, chỉ thấy khuôn cằm luôn kiêu ngạo của hắn hình như có lúng búng mấy sợi râu vừa mọc. Người như hắn rất coi trọng bề ngoài, cũng dùng diện mạo tinh tế này thị uy khắp nơi, giữ cho mình tôn nghiêm nhất định trong mắt người khác, nên làm sao để có chút mặt mày lượm thượm thế này được.
Hoắc Duật Hy nghĩ thế rồi nhanh chóng cất ý nghĩ này đi, đây đâu phải cái cô cần biết lúc này đâu nhỉ? Thứ cô cần biết là thái độ của hắn đối với Na Mộc Lệ thế nào kia.
"Khi chấp nhận ở cạnh tôi, tôi đã nói với cô thế nào, cô còn nhớ không?" Cho đến khi giọng nói lạnh nhạt mà trầm thấp của Tư Cảnh Hàn vang lên, làm lòng ngực của cô run theo nhè nhẹ, cô mới thấy yên tâm, cũng may hắn không có động lòng thương.
Tư Cảnh Hàn chấp vấn, Na Mộc Lệ cắn môi, cô ta mấy lần đánh mắt sang chỗ Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm rồi lập tức quay đi nhìn nơi khác, vẫn ngại không nói.
Lạc Tư Vũ nhìn thấu điều lo ngại trong ánh mắt đo của cô ta, hắn cất giọng lành lạnh, rõ ràng giải thích: "Chuyện riêng của các người vốn dĩ chúng tôi không nên ở đây nghe, nhưng chỗ này là phòng hội nghị của tổ chức, chuyện này giải quyết ở đây cũng coi như là chuyện công. Tôi là người chứng giám được tổ chức ủy thác, thứ lỗi không thể không xem."
Na Mộc Lệ gật gật đầu đã hiểu, cô ta hít một hơi thật sâu, như để bình ổn tâm trạng, khi nói giọng đã bình tĩnh hơn, lần nữa nhìn về phía Tư Cảnh Hàn:
"Thảo nào, lúc đó vừa mới gặp anh, em đã có cảm giác anh không giống người làm ăn bình thường rồi. Em cũng luôn tự mình thắc mắc vì sao anh lại luôn mang vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt, thậm chí là ánh mắt cũng đầy nguy hiểm. Bây giờ thì em đã hiểu, anh thật sự là thượng chủ của một tổ chức hắc đạo lớn mạnh mà cả đời em cũng không tưởng tượng ra được."
Nghe lời Na Mộc Lệ nói, Hoắc Duật Hy thầm đánh giá thời gian mà cô ta gặp Tư Cảnh Hàn, cũng không biết quá trình cô ta gặp hắn là khi nào, nhưng có vẻ là lâu hơn cô nghĩ bởi vì đối với cô ta, lúc này Tư Cảnh Hàn vẫn im lặng không lên tiếng để tỏ thái độ gì cả.
Na Mộc Lệ lại nhìn xoáy vào khuôn mặt cô đang núp trước ngực Tư Cảnh Hàn, cô ta cười thêm chua chát: "Em theo anh năm năm, từ một con nhóc nhà quê không biết gì cho đến một ảnh hậu showbiz, quá trình này chỉ cần em yêu cầu thì anh đều đáp ứng những danh vọng đó của em, em cứ nghĩ bản thân đã có được tất cả hạnh phúc trên cuộc đời, vì được một người đàn ông chẳng những có tiền lại còn có quyền để ý, ban cho em đặc sủng mà những người phụ nữ khác dù mơ cũng không mơ được. Nhưng hình như em lại vui sướng quá mà đến quên mất, tột cùng lý do anh cho em những thứ này là gì."
"Tôi đã từng nhắc nhở cô nhiều lần, người phụ nữ khôn ngoan là người phụ nữ nên biết thõa mãn với những điều mình đang có." Lúc này Tư Cảnh Hàn nhạt mạt đáp, hắn vẫn duy trì động tác rất dịu dàng với Hoắc Duật Hy.
Na Mộc Lệ lau nước mắt, cô ta cười: "Sự tham lam không nên có của em là có được tình yêu của anh sao? Em sai là vì đã cố chấp cứ nghĩ anh để ý đến em, chỉ cần em cố gắng rồi một ngày nào đó anh sẽ yêu em? Em sai là do em đã động lòng... hay em sai là do em từ đầu đã ngu xuẩn chấp nhận làm người thế mạng cho cô ta chẳng biết gì mà còn vui sướng trong hạnh phúc viễn vong?!"
Giọng nói của Na Mộc Lệ đến cuối cùng gần như là gào lên, có chút dữ tợn chỉ về phía Hoắc Duật Hy làm cô giật mình phải nắm chặt áo của Tư Cảnh Hàn, rúc lại.
Năm năm, khoảng thời gian này cũng chính bằng khoảng thời gian cô gặp Tư Cảnh Hàn, khi đó hắn còn là Tiểu Bạch của cô. Không ngờ cũng là bằng khoảng thời gian cô ta ở cùng hắn.
Na Mộc Lệ lại nói tiếp, trong nước mắt: "Tư Cảnh Hàn, em đã hiểu rồi, cho đến hôm nay em đã hiểu rồi... anh làm tất cả, cho em hào quang, cho em nổi tiếng, cho em danh phận, chỉ vì muốn người khác nhận ra em, nhận ra em là bạn gái của nhà tài phiệt Tư thị - Tư Cảnh Hàn mà nhắm tầm ngắm vào em, chỉ cần như vậy anh sẽ bảo vệ cô ta được an toàn. Vậy đến cuối cùng anh cho em muôn trượng hào quang là để đền bù cho việc em vô tình không biết mình đang bị biến thành vật hy sinh sao?"
Na Mộc Lệ nói đến Hoắc Duật Hy phải giật mình, chỉ có ba người đàn ông còn lại vẫn thản nhiên như nước, đặc biệt là Mặc Lạc Phàm, anh còn nhâm nhi được tách trà trong tay, thật sự sắm vai một người đang xem kịch.
Những ngón tay của Hoắc Duật Hy xiết lại căng thẳng, cô không khóc nữa, cũng thôi luôn bộ dạng thút thít đáng thương rất trẻ con của mình, bấy giờ cô mới biết những chuyện Tư Cảnh Hàn đã làm trong mấy năm qua còn quá ít, càng không hiểu con người hắn đang nghĩ gì.
Bất chợt, Tư Cảnh Hàn lên tiếng, giọng hắn vô cùng phẳng lặng không mang theo quá nhiều cảm xúc, ngay cả chút áy náy hay thương hại cũng không: "Một người mang theo quá nhiều dã tâm để ở bên tôi cũng có ngày dùng dã tâm đó hại chết tôi. Tôi còn có thể giữ lâu bên cạnh sao?" Hắn luôn dùng lý trí để phán xét một việc, và vì quá lý trí nên trở nên vô tình như vậy.
"Anh nói em có giả tâm? Thế cô ta thì sao, anh chắc cô ta chỉ là một con cừu hiền lành sao?" Dường như Na Mộc Lệ đã gạt bỏ hết sự sợ hãi, cô ta vô cùng dứt khoát với những câu hỏi của mình, Hoắc Duật Hy lần đầu tiên thấy Na Mộc Lệ như vậy trước mặt Tư Cảnh Hàn, cô cảm nhận được rằng cô ta không phải là người phụ nữ không có đầu óc như những tình nhân thích dựa hơi kim chủ khác.
Tuy bề ngoài cô ta chua ngoa, đanh đá thích ỷ thế hiếp người nhưng cũng là người biết nhìn sắc mặt của người khác, sự đanh đá chính là biểu hiện cho sự kiêu ngạo của một người phụ nữ đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, được người khác săn đón sinh ra. Rõ ràng mấy lần cô và cô ta va chạm, chỉ cần Tư Cảnh Hàn xuất hiện cô ta điều thu liễm tính khí để lấy lòng hắn, nhưng sau lưng hắn lại nói mấy lời đủ để khiêu khích sự bình tĩnh của cô. Những sự kiện này dù cho thấy cô ta không đến mức quá mức sắc sảo nhưng cũng đủ để cô ta lăn lộn trong cuộc sống đầy bạc bẽo này.
"Cô nói cô ấy không phải là cừu non, tôi thừa nhận, bé Duật của tôi là con báo nhỏ, chẳng những tham ăn còn rất thích cắn người nữa." Tư Cảnh Hàn không phủ nhận lời của Na Mộc Lệ, chính hắn cũng biết điều đó, chỉ có điều: "Nhưng báo nhỏ này lại không thích thịt của tôi. Thứ cô ấy muốn, không phải là thứ cô muốn."
Hoắc Duật Hy thở không tròn một hơi, cô trừng mắt nhìn Tư Cảnh Hàn. Hắn dường như không quan tâm thái độ của cô, úp cái khăn tay lên mặt cô, xoa một vòng.
Na Mộc Lệ lùi hai bước, cô ta bật cười trong nước mắt, cả thân hình ngã nghiêng, là đau lòng thật, "Thứ em cần là anh, anh không thể cho em. Thứ cô ta cần, không phải là anh, vậy anh có thể cho cô ta như cô ta muốn sao?"
"Tôi không bao giờ keo kiệt với bé Duật." Tư Cảnh Hàn không do dự nói, hắn định cúi xuống hôn lên môi của Hoắc Duật Hy nhưng bị cô chặn tay lại, đẩy đẩy ra, kêu: "Bẩn đấy."Sau đấy cô vờ quay mặt sang một bên, không ngừng khinh bỉ lời hắn vừa nói. Nghe ra thì tốt lắm, nhưng hắn là chúa độc tài, là loại tư bản hút máu người, luôn tìm cơ hội để bốc lột trừ lương nhân viên!
Nhìn một cảnh như vậy ở trên cao, Na Mộc Lệ cắn chặt đôi môi khiến nó trắng bệch đi, cô ta thấy lúc này thật khó thở, cũng khó chấp nhận được Tư Cảnh Hàn có thể vì một người phụ nữ mà để lộ vẻ mặt ôn nhu thế sao?
Vì sao Hoắc Duật Hy kia trong phúc mà không biết hưởng, cô ta nhìn ra được Hoắc Duật Hy được nuôi quá tốt đến nỗi nhìn cuộc đời này chỉ bằng một tia màu đơn sắc, trắng là trắng, đen là đen mà không hề biết, trắng đen từ lâu đã thành xám.
Câu mà cô ta vừa hỏi Tư Cảnh Hàn, hắn trả lời như vậy có khác nào đem cả thế giới của hắn tặng cho Hoắc Duật Hy đâu.
Cô ta sau một hồi hừ lạnh:
"Anh không keo kiệt với cô ta, nên chấp nhận hy sinh bất cứ người phụ nữ nào mà anh từng bồi dưỡng vì sự an toàn của cô, nhưng đó là tội lỗi, một ngày nào đó nghiệt báo cũng ứng lên người cô ta!"
"Câm miệng! Cô nói nhiều rồi đấy!" Vì câu này của Na Mộc Lệ mà giọng của Tư Cảnh Hàn chuyển lạnh hẳn. Hắn không vui.
"Ha, anh tức giận sao? Em rất vui, vì cuối cùng anh cũng vì em mà biểu lộ cảm xúc. Cảnh Hàn, anh có biết anh vô tình lắm?"
Đối lập với sự oán than đầy bi ai của cô ta, Tư Cảnh Hàn thản nhiên phun ra một câu: "Đẩy cô đi đến bước đường này hôm nay không phải tôi, mà là bản thân chính cô. Cô đừng nên ai oán trách bất cứ ai, cô nói, cô không làm chuyện gì phạm vào điều tôi cấm kỵ nhất sao?"
Bị hắn hỏi, Na Mộc Lệ chột dạ, không nhìn hắn, Tư Cảnh Hàn tiếp tục cười lạnh: "Dụng tâm để đối phó cả tôi thì gan của cô cũng không nhỏ. Một lời cô đã nói trước giới truyền thông đủ dồn tôi vào thế chết, tôi tin cô đủ hiểu hậu quả của nó. Hơn nữa, cô còn là hợp tác với kẻ địch của tôi để thu lợi cho mình, Mục Đương, là cô giúp ông ta, tôi nói đúng không?"
Mặt Na Mộc Lệ càng tái đi, cô ta không phản bác, chỉ vì cô ta biết không nói dối được Tư Cảnh Hàn.
Phải, là trước khi bị đưa đi, Mục Đương đã từng dùng thư nặc danh liên lạc liên hệ với cô ta, gợi ý cho cô nên làm thế nào để trả đũa Tư Cảnh Hàn vì đã phản bội cô ta, nhưng ông ta lại không biết thật chất cô ta không có cái gan này, Tư Cảnh Hàn cũng không vì ảnh nóng phát tán mà thấy có lỗi cô ta, muốn giấu giếm cô ta. Nên cuối cùng cô ta thõa hiệp chỉ với hy vọng ràng buộc hắn với mình một cách chặt hơn.
Nhưng có lẽ, cô ta vẫn sai rồi. Cuộc đời này là lừa lọc, bẫy trong bẫy. Khi cô ta thực hiện xong, ông ta lại qua cầu rút ván, bắt cả cô ta đi.
Na Mộc Lệ hít một hơi thật sâu, đến khi trong đáy mắt cô ta không còn tia sáng nào nữa mới bình thản nói: "Vậy sự trừng phạt dành cho em là gì?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cô ta, ánh mắt màu lam sâu kín híp lại: "Sao có thể gọi là hình phạt, bá tước Anh thích cô như vậy, gả cho anh ta, cô không hề thiệt."
"Anh muốn bán em?" Na Mộc Lệ đột ngột trừng to đôi mắt, cô ta biết Tư Cảnh Hàn không phải là người làm việc gì đó mà không có mục đích. Trong một buổi gặp mặt gần đây cô ta tham dự cùng hắn, một bá tước người Anh đã chú ý đến cô ta, thậm chí anh ta còn đề xuất chỉ cần Tư Cảnh Hàn gả cô ta cho anh ta, hạng mục dầu khí ở Iran anh ta sẽ nhường lại cho hắn.
Lúc đó hắn chỉ cười, không nói gì, cô ta còn tưởng hắn không để ý đến nhưng không ngờ đến cuối cùng hắn dùng cách này để xóa sạch quan hệ với cô ta.
"Na Mộc Lệ, cô theo tôi năm năm nay biểu hiện không tệ, lần này trở thành bá tước phu nhân cuộc sống về sao cũng không hề lo lắng." Giọng Tư Cảnh Hàn đầy quyết tuyệt.
"Em không muốn! Em không muốn lấy anh ta! Anh đừng quên, bây giờ hai chúng ta trước công chúng là một cặp, anh không thể bỏ mặc em." Na Mộc Lệ gần như là gào lên, có nổi đau khổ hơn là phải lấy người mình không yêu, mà hơn cả là do người mình yêu nhất bán đi cho kẻ khác!
Tư Cảnh Hàn cười nhạt: "Một trong những điều tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cô lại chọc vào điều cấm này. Na Mộc Lệ, cô không muốn gả cũng phải gả!"
Na Mộc Lệ khụy sụp xuống, thét lên: "A... Tư Cảnh Hàn, vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?! Vì sao?!"
"Na Mộc Lệ, chẳng phải cô yêu tôi sao? Thế thì tôi sẽ khiến cô không thể yêu tôi nữa, có như thế mới khiến cô tuyệt vọng mà yên vị làm được bá tước phu nhân của mình. Từ đây về sao đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu không, những vết thương cô gây ra trên người bé Duật tôi sẽ từng món đòi lại!" Tư Cảnh Hàn từ đầu tới cuối vẫn là sự tuyệt tình không thương lượng, hắn dường như không tâm không phế, chẳng hề động tâm bởi những giọt nước mắt của cô ta, đến cuối cùng, lời phán quyết chỉ là một tiếng: Đưa ra ngoài ngắn gọn, không kéo dài, không âm vang, lạnh và khô như sa mạc hoang vu mỗi lúc về đêm.
Có hai vệ sĩ đẩy cửa tiến vào, hướng tới chỗ Na Mộc Lệ đang không ngừng lùi lại né tránh họ.
"Đợi đã, tôi còn có chuyện muốn nói với cô ta."
Đột ngột lúc này một tiếng nói trong trẻo vang lên trong bầu không khí ngưng trọng ấy. Không đợi Tư Cảnh Hàn phản ứng thêm, Hoắc Duật Hy đã chống tay đứng lên, khập khiễng muốn đi về phía Na Mộc Lệ.
"Bịch bịch bịch" Tiếng gót chân cô giậm lên bậc thềm trải thảm đỏ, trong dáng vẻ có chút buồn cười nhưng không ai cười nổi.
Khi đến trước mặt Na Mộc Lệ, không nói hai lời cô đã giáng thẳng một tay lên mặt cô ta.
"Cái tát này là trả cho cô ở trường quay cậy mạnh bắt nạt tôi." Nói xong, trong chớp nhoáng chưa ai phản ứng kịp cô lại vung tay tát thêm một cái lên má còn lại của cô ta, bảo: "Còn cái tát này là trả cho cô lúc chúng ta ở chỗ Mục Đương cô hãm hại tôi xuýt chết trong ô nhục."
"Hoắc Duật Hy! Cô dám đánh tôi?!" Na Mộc Lệ không đề phòng trước lập tức lảo đảo mấy bước, đến khi ý thức được cô ta nhìn Hoắc Duật Hy phẫn nộ rít lên.
Hoắc Duật Hy chỉ đáp một câu đầy khí thế: "Na Mộc Lệ, ăn miếng trả miếng, sau này tôi và cô không còn nợ nần gì nhau!" Nói xong cô muốn quay đi nhưng cô ta đã nắm lấy cổ tay của cô rịt lại, Tư Cảnh Hàn chau mày nhổm dậy nhưng Hoắc Duật Hy giơ tay lên ngăn cản:
"Chuyện phụ nữ của chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết."
Mặc Lạc Phàm ngồi một bên lắc lắc đầu, cười nhạt. Thầm nghĩ: Tiểu Duật Hy xem ra ngày càng giống khi thế của Tiểu Bạch.
Na Mộc Lệ thấy thế cũng nhếch mép cười khẩy nhìn vào mắt của Hoắc Duật Hy. Cô ta vịn lấy vai của cô, xoay nhẹ, móng tay cấm vào vai của cô, vết thương đau đớn nhưng cô không kêu mà chờ cô ta nói:
"Hoắc Duật Hy, từng nhớ tôi đã nói với cô điều gì không?"
Hoắc Duật Hy không hề căng thẳng mà bình tĩnh đáp: "Tôi không hiểu vì sao cô lại nhắc đến vấn đề này. Nhưng cô bất ngờ khi tôi là người phụ nữ có đứa con yểu mệnh đó sao?"
Đôi môi căng mọng của Na Mộc Lệ rướn lên, rạng rỡ nhưng vào thời điểm này có chút đáng sợ: "Đã từng, nhưng tôi vẫn tò mò hơn, cô có thân phận gì để Cảnh Hàn đánh đổi nhiều người như vậy để đổi lấy cô. Cô biết không, ngoài tôi ra, bên cạnh anh ấy người ta nói còn có rất nhiều tình nhân, nhưng tất cả chỉ để lót đường cho cô, để cô thoát khỏi tai mắt kẻ khác."
Mi tâm Hoắc Duật Hy nhíu lại, bây giờ cô vẫn không biết thực hư chuyện này, chỉ là mục đích Na Mộc Lệ nói với cô chuyện này không chỉ để thông báo như vậy. Cô im lặng, chờ cô ta nói tiếp.
"Hoắc Duật Hy, tôi muốn nói không cần biết cô có thân phận gì cũng đừng nên quá tự tin, cô chắc rằng cô là người cuối cùng Tư Cảnh Hàn muốn bảo vệ sao? Hay cô cũng giống như tôi, cũng là một vỏ bọc, nhưng cao cấp hơn. Rồi một ngày nào đó, anh ấy cần bảo vệ một người quan trọng hơn, cô cũng bị bán đi như tôi hôm nay thôi. Cô tin không?"
"Cô có ý gì?"
"Trong ví da, ngăn trong, bên trái."
Những câu này Na Mộc Lệ chỉ để đủ cho mình Hoắc Duật Hy nghe, trong ánh mắt của cô ta là loại ý tứ Hoắc Duật Hy không hiểu thấu được, chỉ biết rằng lời cô ta đang ám chỉ một bí mật nào đó của Tư Cảnh Hàn, trong chiếc ví da mà trước đi khi cô vô ý chạm vào hắn đã từng nổi nóng.
Na Mộc Lệ sau đó bị kéo ra ngoài, Hoắc Duật Hy vẫn đứng trân trân ở đó nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta nhìn về phía Tư Cảnh Hàn cười trong làn nước mắt. Giống như đây là những giọt nước mắt cuối cuối trong cuộc đời của cô ta vậy. Có chăng sau nhiều chuyện như vậy, khiến Na Mộc Lệ trở nên như vậy đâu phải chỉ do lỗi của cô ta, mà do bản thân Tư Cảnh Hàn là một loại độc dược mê hoặc, hắn vô tình kéo người khác vào cuộc sống của mình, rồi cũng vì lợi ích mà bất chấp những luân lí nhân tính nhẫn tâm đẩy người đó đi không luyến tiếc.
Hắn là tai họa!
"Tiểu Duật Hy, không sao nữa rồi, đừng nhìn nữa." Không biết Mặc Lạc Phàm đã đi đến bên cô từ lúc nào, anh vỗ vỗ lên vai của cô bảo.
Hoắc Duật Hy quay lại nhìn anh, đôi mắt to tròn lần đầu nhìn Mặc Lạc Phàm bằng vẻ thận trọng khiến anh hơi ngượng. "Sao vậy?"
Trong nháy mắt, cô lại buông bỏ biểu cảm vừa rồi thở dài: "Chuyện cô ta nói là thật chứ?"
"Em muốn nói chuyện nào?" Mặc Lạc Phàm cười cười đáp.
"Là chuyện... cô ta bị biến thành vật thế thân cho em." Hoắc Duật Hy vừa nhắc đến đây hai mắt của Mặc Lạc Phàm đã sáng lên, anh lập tức cao hứng khoát lấy vai của cô, chuẩn bị hành nghề nhiều chuyện.
"Chậc, Tiểu Duật Hy thân yêu, em xem, chuyện dài như vậy thì phải tìm chỗ để tâm sự chứ, bây giờ trước hãy lên xe về biệt thự ăn một bữa cho no nê rồi anh sẽ từ từ kể cho em nghe nhé!" Nói xong, không cần đợi sự chấp thuận của ai anh đã kéo Hoắc Duật Hy đi ra ngoài phía cửa để lại hai người đàn ông mặt lạnh như tiền đứng trong phòng.
Lạc Tư Vũ đi đến bên Tư Cảnh Hàn, nhìn hắn, Tư Cảnh Hàn nhìn bàn tay Mặc Lạc Phàm khoát trên eo của Hoắc Duật Hy, trong ánh mắt của hắn là biển lửa của một ngọn núi lửa đang sôi sục phun trào.
Lạc Tư Vũ biết Mặc Lạc Phàm là cố tình, ngay cả một ánh mắt anh cũng không để Hoắc Duật Hy quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn nén lại nụ cười trên môi, tự mình đi ra ngoài trước.
_____________
Hoắc Duật Hy trở về đối với Hàn Nguyệt mà nói là ánh mắt trời sau bao ngày mưa giông vần vũ.
Từ lúc được Mặc Lạc Phàm gọi điện thoại báo tin Hàn thúc đã cho người chuẩn bị sẵn tất cả các loại thức ăn bồi dưỡng cho Hoắc Duật Hy, kể cả mấy món bình thường Tư Cảnh Hàn không cho cô ăn ông cũng lén chuẩn bị một phần để cho cô lúc rảnh rỗi không có hắn tranh thủ ăn kịp.
Có điều thương tích trên người Hoắc Duật Hy nghiêm trọng hơn ông nghĩ, vì vậy lúc về đến cô cũng không thể ngồi bàn lớn ăn cùng mọi người, chủ yếu vừa đến nơi đã lên giường nằm để Mặc Lạc Phàm kiểm tra thêm lần nữa.
Đã qua kiểm tra hai lần, Mặc Lạc Phàm lần nữa thán phục Hoắc Duật Hy, đã bị nứt xương sườn bên trái và vùng vai thế mà còn không sợ đi tính sổ với Na Mộc Lệ, nhỡ như cô ta nổi điên đẩy cô một cái thì cũng đủ khiến cô nằm viện thêm một tuần. Vết thương trên mặt hiện giờ còn phải xem tình hình sau khi kết vẩy, chấn thương ở đầu gối và eo cũng vậy, nói tóm lại nếu đem cô ra băng bó thì không khác gì một cái bánh chưng.
Mặc Lạc Phàm đặt lại dụng cụ khám bệnh vào hòm, đứng lên nói với Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, mấy ngày nay đừng để cô ấy di chuyển lung tung, mấy vết thương cũng không được đụng nước, ăn uống phải đầy đủ chất dinh dưỡng, không được kén ăn nhưng nhớ tránh mấy loại thực phẩm sau... à, cái đó mình đã kê cho đầu bếp ở biệt thự rồi cậu không cần nhớ, ngoài ra xương sườn cô ấy có vấn đề nên còn phải..." Nói đến đây anh hơi xấu xa vặn giọng nhỏ lại, kê sát vào tai Tư Cảnh Hàn rồi tà tứ nói: "Tránh vận động mạnh."
"..."
Một lát sau người ta thấy Mặc Lạc Phàm bị ném ra sân một cách không thương tiếc.
Hoắc Duật Hy cười cười nằm trở lại giường, trở lại cuộc sống làm hoàng hậu như bây giờ cũng thật tốt, có thể gọi là ngày ngày có người trà bưng nước rót mà không cần chạm ngón tay.
Cô nhìn Tư Cảnh Hàn đang sắp xếp mấy loại thuốc mà Mặc Lạc Phàm kê cho trong lòng bất quá có một loại cảm giác lâu rồi chưa được nếm trải. Hắn có thể vì cô mà làm những việc như vậy sao? Chính cô còn không tin khả năng nữa, từ lúc cứu được cô về cho đến bây giờ không lúc nào hắn dời tầm mắt đi quá khỏi cô.
Không nói ra nhưng cô luôn cảm nhận được, loại cảm giác bị người đàn ông này dõi theo khiến trái tim cô không thể bình tĩnh, cũng không dám đối diện, cô chỉ sợ một khi nhìn vào ánh mắt của hắn bàn thân lập tức bị vẻ ôn nhu hiếm hoi này làm cho mê hoặc, mà hắn đối với cô không thể ôn nhu cả đời.
Bây giờ hắn đối với cô một khắc này có vẻ rất quan tâm nhưng rồi ở một lúc nào đó lại nhẫn tâm đẩy cô vào bi kịch, cô nhớ đến lời Na Mộc Lệ nói, từng câu của cô ta vẫn còn văng vẳng bên tai của cô. Cô mừng cho cô ta, vì Tư Cảnh Hàn đã đẩy cô ta đi, cho cô ta một cuộc sống mới, không có hắn, cô ta không phải gặp những tai họa trong đời, còn cô, bị hắn ép ở lại bên cạnh mình, thì đời cô chưa mong ngày có được hạnh phúc.
Hoắc Duật Hy liếc mắt, nhìn chiếc ví da hắn để trên bàn trà trong phòng, Na Mộc Lệ nói ở ngăn bên trong, bên trái, thứ mà cô ta nói là cái gì? Vì sao lại muốn cô nhìn thấy thì sẽ tự hiểu cô không phải người cuối cùng hắn bảo vệ, mà cô cũng chỉ là kẻ thế thân tiếp theo?
"Uống sữa, rồi đi ngủ." Tư Cảnh Hàn đứng trên cao đưa ly sữa cho cô, bằng giọng lạnh nhạt khi thường, nói.
Hoắc Duật Hy không từ chối đón lấy, uống hết trong mấy hơi. Thật sự hai ngày nay cô bị bỏ đói rất thê thảm, Tư Cảnh Hàn ngồi xuống mép giường, sau khi cô uống xong, hắn lấy cái cốc kia dẹp, cho cô súc miệng một cái mới bồng trở lại giường, đặt xuống.
Trời không còn sớm, mấy ngày nay trời đã bắt đầu lạnh hơn, Tư Cảnh Hàn không có thói quen mở máy điều hòa khi ngủ, đa phần hắn thích cảm giác ấm áp tự nhiên của chăn mền. Cái này lúc trước Hoắc Duật Hy cũng biết, thế nên lúc này cửa sổ vẫn mở toan, gió lùa vào phòng, thật sự lạnh.
Cô vùi mặt vào chăn, bị băng bó khá nhiều chỗ nên cô không xoay được nhiều tư thế, cảm giác hai đầu gối cứng như khúc gỗ cũng rất khó chuyển động. Lúc này một bên giường lún xuống, mang theo hơi lạnh chui vào chăn. Tư Cảnh Hàn chống tay nghiêng người vặn mờ đèn, tuy vậy hắn không định ngủ ngay, thuận thế khoát vòng tay rộng bao lấy thân thể của cô, đầu tựa vào gối hỏi: "Mặc Lạc Phàm nói gì với em?"
Hoắc Duật Hy ngước lên nhìn chỉ thấy khuôn cằm ngạo kiều của hắn, không có mấy sợi râu lúng búng cô đã thấy ở căn nhà quái lạ kia nữa, hẳn là đã bị hắn dọn dẹp đi rồi. Cô không giấu giếm nói: "Anh ấy nói anh đi cứu Na Mộc Lệ là vì đánh lạc hướng người của Mục Đương để A Tư cứu tôi. Cũng nói anh cố tình tung tin Na Mộc Lệ là bạn gái của anh để bọn người kia hiểu lầm mà không nhắm đến tôi."
"Còn gì nữa?"
"Còn nói anh nói mấy lời khó nghe là không phải cố ý muốn vứt bỏ tôi, dặn tôi sau này phải ngoan nghe lời anh, không được tùy hứng." Nói câu này thì môi của Hoắc Duật Hy đã vẩu lên tới mũi, giọng mũi khinh thường.
Tư Cảnh Hàn cũng hừ một tiếng, cười nhẹ: "Nếu đã vậy em có tin lời cậu ta nói không?"
Cô nghĩ không lâu, rồi ừ một tiếng.
Tư Cảnh Hàn cảm nhận được ở bên xương quai xanh của mình là hơi thở nhè nhẹ của cô, hắn lại nói: "Cho nên em mới không làm mình làm mẩy như lúc nãy nữa." Lời này của hắn là một sự khẳng định, không phải là một câu nghi vấn khiến cô ngượng đỏ cả mũi.
Lúc đó có rất nhiều cảm xúc hỗn tạp, là vừa không thể tin vừa không thể chấp nhận.
Tư Cảnh Hàn không đợi câu trả lời của cô mà hỏi tiếp: "Nhưng mà lúc chiều tôi không mang em theo, em đau lòng sao?"
_____________
12/1/2019