Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 93 - 4: Người bị nhìn trúng (4)




Chương 93 - 4: Người bị nhìn trúng (4)
Tề Thiếu Khanh đứng đấy nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng tự hỏi vì sao trong trí nhớ lại có chút ấn tượng mà anh không thể miêu tả được bằng lời
Nhưng anh cũng không bận tâm quá nhiều, mà hơn hết qua chuyện này đã hiểu được một phần dụng ý của cô con gái Hoàng Nam Tam Cái này riêng rẻ xuất chiêu với bốn người bọn họ chính là hạ lệnh đuổi khách, xem ra so với hứng thú của ba mình thì Hoàng Tịch Liên không mang tâm tư gì đối với chuyện liên hôn
Giống như những điều anh được Trí Quân cung cấp thì cô gái này thật sự rất ngạo mạn
Suy nghĩ đến đây, anh lại khẽ cười Xem ra lại là một con báo nhỏ khó thuần
Hoàng Tịch Liên trở về phòng vẫn còn điên tiết lên khi nghĩ đến chuyện của mình vừa rồi bị bại lộ trước một người đàn ông lạ mặt
Đã vậy khi nhìn vào mắt của anh ta mình còn run lên như trẻ lần đầu đi mẫu giáo gặp người lạ nữa chứ, đúng thật khó chịu chết mất
Hoàng Tịch Liên cô từ lúc sinh ra đến giờ chưa giờ phải chịu cái cảm giác thất thế như vậy, cho nên tất đều tại người đàn ông đáng ghét kia từ đâu xuất hiện phá hỏng đại sự của cô Thù này xem như đã ghi, cô nhất định phải trả lại một ván mới cam tâm
Nghĩ rồi cô lập tức đứng lên, tháo xuống trang phục của người hầu thay vào chiếc váy mỏng mảnh của mình, đi vào dép lê rồi chường ra ban công lần nữa
Lúc này từ sân golf xa tít tắp đoàn người của ba cô cũng đang đi ngược trở về, không hiểu sao mới đi được một tiếng mà bọn họ đã sớm quay lại rồi, tuy vậy chung quy không thay đổi chính là bốn con vịt mặt trắng vẫn vẫn dẫn đầu đi với ba cô
Hoàng Tịch Liên nheo mắt lại, không biết từ đâu lấy được cái ống nhòm bắt đầu ngắm mục tiêu Bây giờ thì ba cô hình như đã đi hết nổi bắt đầu kêu xe golf chuyên dụng đến chở đi, bốn con vịt kia cũng lần lượt lên theo, cô chỉ kịp nhìn hai con vịt đi vào sau cùng, trong đó có một con vịt trắng nhất, khuôn mặt thì luôn luôn lạnh lùng, từ nãy đến giờ dọc đường đi cứ như tảng băng trôi, cô không thích lắm thể loại này, tuy vậy nói thế cũng ưa nhìn hơn so với con vịt phá đám chuyện của cô lúc nãy
Xem kìa, đi phía sau cùng chính là con vịt đáng ghét đó, dáng vẻ cao lớn là muốn ăn tươi nuốt sống người khác chắc? Lúc nào cũng mỉm cười ôn nhu với người khác, đặc biệt là ba cô vừa nói với anh ta vài cô liền cong mày, híp mắt lên vui vẻ, cứ y như nhặt được của báu gì lớn lắm, thật là chướng mắt!
Xe chuyên dụng rất nhanh đã đến được hậu viện của biệt thự, Hoàng Tịch Liên quăng đi ống nhòm, lên giọng gọi: "Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn đâu, ra đây"
Được gọi, Mẫn Mẫn phi đại một nước vào phòng, hớn hở nhìn Hoàng Tịch Liên: "Tiểu thư, chị kêu em có chuyện gì, có phải là nghĩ thông suốt rồi không?"
"Ừm" Hoàng Tịch Liên liên gật đầu, nhìn sơ qua đám người đang đi lần nữa, rồi quay mặt đi vào trong phòng bỏ lại một câu: "Nhìn xem, cái tên đội nón trắng đang cúi người buộc lại giày đó tên gì?"
"Hả, hả? Để em xem" Mẫn Mẫn lập tức chòm ra xem
Bên dưới Tề Thiếu Khanh vừa đứng lên thì Tư Cảnh Hàn lại cúi xuống nhặt cái khăn tay của mình, vừa hay lại thấy đôi giày trắng tinh của mình bám bụi bẩm, theo quán tính cầm cái khăn kia lau lại mũi giày
Thấy cảnh này Mẫn Mẫn không chần chừ gì nữa, vỗ tay một tiếng chạy vào trong:
"Tiểu thư, người chị nói tên là Tư Cảnh Hàn nha Đúng là trông vô cùng đẹp trai luôn"
"Tư Cảnh Hàn sao? Được rồi, chính là anh ta" Hoàng Tịch Liên lập lại thêm lần nữa, chắc nịch
_____________
Nam Thương biệt thự
Chiều tà, mặt trời chỉ còn lại mấy vết sắc khí hồng hào cuối cùng của một ngày dài
Giờ này những con ma tham ăn cũng đã cạn kiệt năng lượng bắt đầu mò đi tìm thức ăn Hoắc Duật Hy chính là điển hình
Cô nằm chễm chệ trên giường đến lúc này cũng đã ngứa tay ngứa chân, không chịu nổi nữa bèn mò xuống nhà tìm điểm tâm ăn trước khi giờ cơm tối đến Ở chỗ Hàn Nguyệt cũng thế, cô thường ăn lót dạ mới duy trì nổi đến lúc được ăn bữa chính, so với trước kia thì quả thực khẩu phần ăn của cô tăng lên rất nhiều, càng về sau càng không thể thiếu, nên là thói quen này dù có đi đến đâu cũng không thay đổi được
"Bịch bịch bịch"
Vậy mà hôm nay sau giờ này biệt thự lại yên ắng quá nhỉ, người hầu đâu hết rồi? Sao không ai ra chào cô rồi hỏi cô đói chưa như bình thường nhỉ?
Duy chỉ có tiếng xèo xèo của thực phẩm lăn trong chảo khiến cô yên tâm hơn phần nào, vẫn còn có người ở đây nấu ăn, chắc những người khác phải ra ngoài làm cái gì rồi nên cô không thấy Tạm bỏ qua chuyện này, trước tiên cô vẫn là nên đi vào nhà bếp tìm xem đầu bếp đang nấu món gì mà thơm thế nhỉ?
"Mọi người đang nấu món gì mà Á?"
Hoắc Duật Hy lập tức khựng lại khi thấy thân ảnh cao lớn trong bếp đang đeo tạp dề lại chính là Tề Thiếu Khanh
So với sự sửng sốt của cô thi anh lại rất điềm nhiên đều tay động tác, còn nói: "Tiểu Hy, qua đó lấy cho anh chai dầu hào"
"Vâng Vâng" Hoắc Duật Hy gật gù đi tới, lấy chai dầu hào đưa cho Tề Thiếu Khanh, không quên ngó vào xem anh đang làm gì
"Anh Thiếu Khanh, anh còn biết nấu ăn sao?"
Cô hỏi như vật Tề Thiếu Khanh liền hiểu suy nghĩ của cô đôi với mình trước đây là như thế nào, anh tự cho có đắc ý, đưa tay hơi vặn nhỏ lửa lại, rồi nói:
"Nếu nói về nấu nướng anh tuy có chút không sánh bằng đầu bếp Michelin nhưng mà so với Tiểu Hy của anh thì vẫn cao hơn mấy bậc đó"
Hoắc Duật Hy bị khi dễ, hơi sùng lên, vỗ vai của anh: "Tề Thiếu Khanh, thật sự trước đâu em không nhận ra vẻ ôn nhu của anh thì là giả mạo, mà anh thật sự rất giống Mặc Lạc Phàm a"
Lời của cô còn chưa nói hết thì trong miệng đã ngập vị thức ăn
Sau đó là cảm giác sửng sốt nói không nên lời trừng trừng mắt nhìn về phía Tề Thiếu Khanh, anh nhướng mày: "Có phải hay không nói không nên lời, tay nghề của anh em thật sự không với tới?"
Hoắc Duật Hy câm nín, nuốt xuống miếng thịt nhưng bên môi vẫn còn luyến tiếc hương vị của nó, không thèm nói với anh nữa, cô cúi xuống gắp thêm một miếng khác
Anh cũng không cản cô ăn vụng, chuyên tâm xào rau của mình nhưng vẫn buông câu nói đùa:
"Nên là Tiểu Hy, đối với hình tượng một người đàn ông như anh thật sự rất xứng đáng để em lấy làm chồng, còn không tranh thủ cơ hội thì sau này mấy món ngon này em sẽ không còn được ăn nữa đâu"
"Hừ, em mới không ngốc bị anh gạt, nấu được mấy món thì có gì đáng tự hào đó, có phải mình anh nấu được đâu?"
"Vậy nói xem, những người dàn ông em quen biết ai nấu ngon hơn anh? Mặc Lạc Phàm? Lạc Tư Vũ? "
"Em"
"Hôm nay sao anh về sớm quá vậy?" Hoắc Duật Hy nhanh như chớp chuyển đề tài, đến cả Tề Thiếu Khanh nhanh nhạy cũng không theo kịp tiết tấu của cô, âu đó hiểu ra thì bật cười, lắc lắc đầu Tuy vậy vẫn trả lời: "Ngày mai là cuối tuần nên không cần dồn công việc, mà đặc biệt về sớm để phục vụ cho tiểu thư nhỏ của anh"
Hoắc Duật Hy ăn hết nửa đĩa thịt thì hài lòng đặt xuống, đi tìm nước uống
"Thật không nhìn ra, công tử ăn trắng mặt trơn như anh cũng biết vào bếp cầm xẻng, cái này mà đăng lên weibo nhất định em liền trở thành tài khoản đăng tin hot nhất"
"Nếu em không ngại người ta nghĩ em và anh sớm hôm ra vào cùng một căn nhà sẽ có mối quan hệ gì thì cứ tự nhiên, anh cũng không mất vốn, ngược lại còn thật thích thú"
Hoắc Duật Hy đặt cộp ly nước xuống, quẹt miệng rồi dứt khoát xoay người lại đi đến chỗ của anh, nhìn vai anh cao rộng đến nổi trán mình không chạm tới thì nhón lên, câu lấy:
"Nói nhiều như vậy không phải muốn em thành vợ của anh sao? Thế nào phải đắn đo, em chưa từng nói là không thể"
______________
18/4/2019

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK