Chương 100 - 3: Linh hồn của ác quỷ.
Tư Cảnh Hàn là con thú đói khát mồi ngon, nghĩ đến ngày mai cô còn phải đến chỗ Mặc Lạc Phàm từ lúc sớm hắn buông câu hỏi tà tứ: "Muốn nhanh hay chậm?"
Hoắc Duật Hy còn ngỡ ngàng, hắn đã thay cô quyết định: "Vậy thì nhanh đi."
Đôi mắt to tròn của Hoắc Duật Hy dâng lên một dự cảm chẳng lành, sau đó cơ thể của cô hoàn toàn hiểu được tác dụng phụ của một từ nhanh đó là đau đớn rã rời.
"Anh..." Cô tức đến nổi không nói được gì, hờn dỗi đánh đánh vào cánh tay của tên đàn ông ưa trò man di.
Tư Cảnh Hàn điều chỉnh bản thân một chút lại lựa chọn địa điểm lần nữa đánh sâu khiến cô gái dưới thân vì cơn đau quá kích thích mà kêu ra tiếng.
"Phịch." Một chân vắt trên eo người đàn ông của cô trượt xuống giường, bủn rủn vô lực. Hắn được lợi thế sấn tới, vòng tay ra phía sau lưng ôm cô về phía mình, kéo gần khoảng cách.
"Hoắc Duật Hy, gọi tên tôi đi."
Hắn cho cô một mệnh lệnh, ngón tay lần vào miệng của cô không cho cố gắng im lặng nữa.
Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy mơ màng, sự trướng đau và nóng hổi phân tán ở khắp nơi khiến cô không phân biệt được thế nào là thật giả.
"Ư..." Ngón tay của người đàn ông ở trong miệng cô không ngừng khuấy đảo, cô mút nhẹ rồi muốn chuyển sang cắn nhưng đã bị đoán được ý đồ, Tư Cảnh Hàn dễ dàng dùng những ngón tay còn lại bóp chặt lấy cằm của cô, không cho nghịch ý.
Ở một chỗ khác thắt lưng của hắn tăng thêm sức lực, đẩy cô từ cao trào này sang cô trào khác, từ thống khổ đi tới thiên đường rồi lại từ thiên đường trở về địa ngục, được và mất chỉ trong khoảnh khắc, đau khổ và khoái lạc cũng chỉ mất một giây.
"Tư Cảnh Hàn..." Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng đầu hàng gọi nhỏ tên của hắn.
Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn vì tiếng gọi này của cô càng trở nên u tối, hắn bắt lấy hai chân của cô quàng qua eo của mình, cô cũng phối hợp ôm lấy tấm lưng trần rộng lớn, vậy mà cả cơ thể của hắn thoáng run lên nhưng rất nhanh trở nên nóng rực, áp người xuống.
"A..."
Tư Cảnh Hàn mỉm cười thương tiếc chạm vào má của cô, cô vẫn dễ thương như vậy, giống cái lần đầu tiên của hai người cô cũng khóc uất ức thế này.
"Hoắc Duật Hy, cho tôi một đêm nhiệt tình." Hắn yêu cầu.
Hoắc Duật Hy lắc đầu: "Ngày mai mới là tân hôn... anh chậm lại, đau quá."
"Không." Tư Cảnh Hàn từ chối: "Tôi muốn đêm nay."
Em biết không, ngày mai là đông chí - ngày mà khoảng thời gian ban ngày ngắn nhất và thời gian ban đêm dài nhất, thời gian của chúng ta đã không còn, cửa địa ngục mở ra sớm, có thể sẽ đưa tôi trở về nơi bắt đầu để hoàn thành nguyện ước của em.
Tôi luôn tự cho mình là giỏi, không cần đến tình yêu của em nên bao lâu nay cố tìm cách đẩy em khỏi vòng tay của mình, nhưng bây giờ tôi đã hối hận rồi, tôi muốn đòi hỏi tình yêu của em, không cần cao thượng hoặc xấu xa nữa, xin em hãy cho tôi một cơ hội.
Ngày mai, đừng bỏ rơi tôi...
"Hư..."
Hoắc Duật Hy bị lật sấp người lại, một bàn tay nâng eo của cô lên cùng với đó là một sức lực phi thường đánh úp lấy cô. Cô cố gắng chống tay nâng bản thân ngẩn dậy, nhìn về phía sau để kịp thời ngăn người đàn ông đang hóa cuồng dã.
Tiếng ma sát kịch liệt che mất tiếng nói của cô, cơn đau làm giọng nói của cô trở nên mất giá trị và không còn sức lực để thốt ra một câu nguyên vẹn.
"Tư Cảnh Hàn..."
Tư Cảnh Hàn lập tức bắt lấy tay của cô, để cô ngồi dậy hắn cũng ngồi xuống áp vào lưng cô, giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai cô như độc dược câu hồn: "Tôi sẽ giúp em, di chuyển đi."
Ma xui quỷ khiến Hoắc Duật Hy lại làm theo, vịn vào hai cánh tay của hắn rồi nhịp nhàng lên xuống, cái eo nhỏ xíu cố gắng học theo tiết tấu nhưng không được, cô không yên tâm: "Tư Cảnh Hàn, tôi muốn nhìn thấy anh."
_____________
27/7/2019
Có 2 phần nhé.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn