Chương 91 - 2: Trở về bên anh (2)
Hoắc Duật Hy không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng mà trước mắt cô đã bị người ta kéo ngược lại trở vào thang máy Trong sự bàn tán của những người khách ở đại sảnh, cô chỉ mắng được mỗi câu:
"Đồ khốn!"
Dù vùng vẫy cỡ nào thì giờ đây Hoắc Duật Hy đã phải đứng ở cửa căn phòng tổng thống trước đó mình đến và không còn ai đến cứu cô được nữa
Thời khắc này đối với cô mà nói căng thẳng hơn bao giờ hết, tất cả mọi dự định và tính toán ban đầu chỉ vì một tên đàn ông xa lạ xuất hiện chắn ngang mà trở thành công cốc
Đúng là không thể cam tâm!
Nhưng bây giờ cô phải làm sao đây, dù có viện ra thêm lý do gì thì hai tên vệ sĩ kia cũng chẳng còn tin nữa
Nhắc đến, bọn họ lại giục: "Tiểu thư, mời cô vào trong, nếu không vào chúng tôi đành dùng biện pháp mạnh" Kèm theo đó cũng là một lời hù dọa không thể xem nhẹ
Cô đành nuốt nước bọt vặn nắm cửa, cảm thấy chỉ còn nước tùy cơ ứng biến mà tiến vào trong Một phen liều chết, đến thể nào cô cũng có một thân phận cao quý, đây chính là lúc phải dùng đến nó
"Cạch"
Cánh cửa sập lại một tiếng khe khẽ nhưng cũng đủ làm cô hết hồn, e dè cuộn chặt lại nắm tay, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tiếp khách
"Tôi đến rồi"
Một mảng im lặng
Nhìn một lượt cả khu vực rộng lớn, chỗ nào bày trí cũng đẹp đến lóa mắt nhưng chẳng thấy ai, cô nghi hoặc tiến sâu vào bên trong hơn, gọi thêm lần nữa
"Tôi đến rồi"
Đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh, mà điều này càng làm cô lo lắng hơn, thật sự muốn nhân cơ hội này xông ra bên ngoài bỏ trốn, chỉ là vừa nghĩ đến hai tên vệ sĩ kia chắc còn đứng đó thì đành bỏ cuộc
Lại nhìn quanh căn phòng một lần nữa, thử đánh mắt về những cánh cửa sổ sát mặt đất được làm bằng kính trong suốt cô mới biết giờ này đường phố bên dưới đã lên đèn, dòng sự cộ bện chặt vào nhau như tơ nhện, có đủ màu loại màu sắc khác nhau hướng về phía bến cảng sầm uất mà chỉ nhìn từ độ cao này mới có thể thấy được vẻ mĩ lệ đó
Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán cho phòng tổng thống của một khách sạn 7 sao
Nhưng lúc này đâu phải là lúc thích hợp để cô ngắm cảnh, mà quan trọng tiếp theo cô phải ứng phó thế nào với người đàn ông kia
Từ những gì quan sát được thì phòng ngủ chắc là ở phía bên trong sau bức bình phong thuê tranh tứ bình, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và tự tin cô mới bước qua
Trong phòng ngủ, chiếc giường kingsize quý tộc vẫn thẳng thớm, ngăn nắp đâu vào đấy chưa có dấu hiệu đã chạm qua, tất cả đều tỉ mỉ ngăn nắp y hệt bên ngoài phòng khách khiến cho cô phát nộ, rốt cuộc người đàn ông kia đang ở đâu, vì sao không lộ diện, cứ phải để cô đứng đợi?
"Tôi đến rồi" Cô lập lại thêm một lần nữa, sự ẩn nhẩn làm cái căng thẳng trong nháy mắt gia tăng, khẩn trương điều chỉnh hô hấp, cô nói tiếp: "Tôi đến rồi, anh mãi không chịu xuất hiện thì có xem như là để tôi đi không?"
Không ai đáp cô
"Anh Lăng, anh giữ im lặng thì xem như đồng ý rồi nhé, rất cảm ơn, tôi xin phép"
Hoắc Duật Hy tự mình độc thoại, nói xong liền xoay người muốn chạy đi
"Rào rào rào" Đúng lúc này thế mà từ toilet lại có tiếng nước chảy báo hiệu có sự hiện diện của người khác làm Hoắc Duật Hy khựng lại
Qua âm thanh rì rào, cuối cùng người đàn ông mà Hoắc Duật Hy tìm kiếm cũng cất giọng, tiếng nói trầm khàn, nhưng vì tiếng nước hơi lớn nên cô không phân biệt được âm vực
"Có vẻ em rất vội Muốn trốn đến vậy sao?"
Đương nhiên
Hoắc Duật Hy vốn dĩ đã thốt ra tiếng nhưng vẫn còn giữ lại được, cô vờ cười nhẹ: "Anh Lăng, nếu tôi ưng thuận thì vừa rồi đã không để hai vệ sĩ của anh chạy đi tìm rồi"
Người đàn ông bên trong cũng cười nhẹ, tiếng nước vẫn chảy, anh nói: "Nói thế thì không phải tôi đã làm phật ý người đẹp sao?"
"Thật không dám nhận một tiếng mỹ nhân Nhưng mà anh Lăng, mặt tôi tuy có chút ưa nhìn thế nhưng cũng không còn là một cô gái trẻ trung, ngây thơ Mà anh Lăng đây là người lắm tiền nhiều của, hà tất gì phải tốn một khoản lớn như một bà thím như tôi?"
Hoắc Duật Hy rất biết lựa lời, một mặc thừa nhận giá trị nhan sắc của bản thân, mặc khác lại chối từ việc phải dây dưa cùng người đàn ông phía trong khiến anh cười rộ
"Đáng tiếc tiểu bạch thỏ tôi đã ăn qua rất nhiều rồi, bây giờ lại có cảm giác muốn trở về với người đã chửng chạc, mà như em đã tự giới thiệu thì phù hợp không gì sánh bằng"
Gần như sắp phát rồ, Hoắc Duật Hy không ngờ người đàn ông này lại cho mình nhảy vào hố, cô dứt khoát không vòng vo nữa, ngạo kiều đáp:
"Anh Lăng, tôi không biết giữa anh và Tư Cảnh Hàn đã thõa thuận điều gì, nhưng mà so việc anh được hưởng lợi từ hắn thì tôi có thể giúp anh tìm được chỗ làm ăn khác còn tốt hơn"
Nghe cô nói, người đàn ông tỏ vẻ hứng thú, "Còn có thể tốt thế sao?"
"Đúng vậy, tôi có một người bạn, anh ấy ở chốn thương có thể anh đã quen biết, chỉ cần anh thông báo cho anh ấy biết tôi đang ở đây thì nhất định anh ấy sẽ đến"
"Vậy em nói xem, người bạn của em là ai, có đáng để tôi tin không?"
"Đương nhiên" Hoắc Duật Hy chắc nịch khẳng định, "Tề gia của hiện tại - Tề Thiếu Khanh chính là người bạn đó của tôi Anh ấy nhất định sẽ đến tìm tôi"
Trong toilet truyền đến tiếng cười của người đàn ông ngày một rõ hơn, nhưng Hoắc Duật Hy không hiểu ý tứ của anh, cứ nghĩ rằng anh không tin lời của mình, cô lại nói tiếp:
"Lăng tổng anh đừng chê cười, tuy rằng tôi đến đây với danh nghĩa của một tình nhân được kim chủ bao nuôi, nhưng quả thật Tề gia chính là bạn của tôi"
"Mỹ nhân, tiền để chuộc em không phải con số nhỏ, cho dù em là bạn của Tề gia thật thì với khoản "chi phí" lớn như vậy"
Nhắc đến đây Hoắc Duật Hy liền chen ngang, "Chỉ cần anh ấy đến liền có cách giải quyết, anh ấy không trả, người nhà của tôi sẽ trả"
"Người nhà?"
"Đúng vậy Lăng tổng, thật xấu hổ khi phải nói ra điều này, nhưng vào tình thế này tôi cũng không muốn giấu giếm" Nói đoạn, cô khẽ thở dài một tiếng mới hướng người bên trong nói:
"Không biết Tư Cảnh Hàn đã nói qua với anh hay chưa nhưng trên thực tế thì tôi là người của Hoắc gia dòng tộc, hiện nay người sẽ thừa kế Hoắc thị cũng là em trai ruột của tôi Hoắc Duật Thiên Vì một vài lý do cá nhân nên tôi và Tư Cảnh Hàn mới có một mối quan hệ không rõ ràng cũng như anh đã thấy"
Bên trong thoáng qua im lặng, hình như muốn đánh giá trong lời nói của cô là thật hay giả Bên ngoài tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cô cũng đã khẩn trương đến đổ mồ hôi trộm, len lén liếc về phía cửa toilet vẫn còn chưa mở ra
Một thoáng do dự đã kết thúc, người đàn ông bên trong đã có đáp án riêng cho mình, anh tự nhìn bản thân trong gương lại mỉm cười:
"Mỹ nhân, em nói với tôi những điều này có phải hay không đang đánh cược Nhỡ như tôi và Hoắc gia của em có mâu thuẫn riêng thì thế nào, đến lúc đó há chẳng phải em rơi vào tay của tôi thì càng tốt sao?"
"Anh" Hoắc Duật Hy không ngờ còn có thể như vậy, thế mà cô lại quên mất ở chốn thương trường có lắm kẻ đối đầu với Hoắc gia, mà bây giờ cô lại tự công khai thân phận với một người không biết là địch hay bạn
Đúng là ngốc!
Tuy vậy, sự lo sợ này cô vẫn không để lộ qua bên ngoài, mang dáng vẻ tự tin tuyệt đối để đáp lại người đàn ông:
"Cứ cho lời Lăng tổng nói là thật, nhưng mà tôi cũng phải nhắc nhở anh một điều Tư Cảnh Hàn có thể điều khiển được tôi là vì trong tay hắn có một con ác chủ bài Nhưng Lăng tổng, chúng ta không quen biết, anh chưa có sự chuẩn bị nào cả lại muốn cầm lấy một củ khoai nóng, chưa biết có ăn được hay không nhưng lại bị bỏng là cái chắc Tôi tin rằng với một người thông minh như Lăng tổng hẳn sự biết cân nhắc nặng nhẹ"
"Lời này của em là đang uy hiếp tôi sao?"
"Xin lỗi, nhưng tôi chỉ nói sự thật"
Người đàn ông tỏ ra tiếc nuối: "Quả thật hoa hồng đẹp thì sẽ có gai, huống hồ lại là một mỹ nhân như em đây là càng khó điều khiển" Dừng mấy giây, anh lại nói: "Nhưng mà tôi lại có bản tính thích chinh phục, càng là thứ gì khó khăn lại càng muốn có được, đặc biệt là phụ nữ không nghe lời"
Nói đến đây anh tắt vòi nước, trong phòng lập tức không còn âm thanh nào cả Hoắc Duật Hy hoảng hồn, khẽ lùi một bước, trái tim không hiểu sao sắp vọt ra cổ họng, theo bản năng xoay người bỏ chạy
"Bịch"
Thế mà cô còn chưa chạy ra tới cửa phòng ngủ người kia ở phía sau đã vồ đến, thoáng một cái ép cô úp mặt vào tường
"Buông ra!"
Cô thét nhưng người phía sau không hề lay chuyển ý định, hai tay rộng lớn chóng vào tường vây lấy cô, bóng của anh đã che hết ánh đèn, làm cô không dịch người hay xoay đầu đi đâu được
"Lăng Túc Thiên, anh đừng hàm hồ, có gì chúng ta từ từ thương lượng"
"Hừ" Anh khẽ hừ một tiếng, không nói gì nâng tay sờ lên mặt của cô, theo bản năng cô liền rụt đầu lại, tay anh lại đuổi theo
Cô giãy, anh lại khống chế Bàn tay còn lại cũng theo đó vuốt nhẹ máy tóc của cô
Gần như theo phản xạ có điều kiện, cô dựng lông măng lên, kéo lấy cánh tay trước mặt, cắn mạnh
Người kia không ngờ nên chẳng giật tay lại kịp, đành kêu đau một tiếng, nhưng không theo lý thuyết dự tính của cô, anh không đẩy cô ra mà chỉ nói:
"Nhóc con, không cần hung dữ vậy đâu Chuộc em về rất tốn tiền, còn bị cắn mất một miếng thịt, anh lỗ rồi"
Miệng của Hoắc Duật Hy ngập trong tay áo trắng, trong vô tình cô lại cảm thấy một mùi hương khá quen thuộc sộc vào khoang mũi, cứ thứ lan thẳng vào tận ngực
Cả giọng nói này nữa, quen thuộc đến không thể nào quen hơn được, trong bất thình lình thần kinh của cô hoạt động đến tối đa, lập tức nhả miệng ra, quay phắt lại
"Anh Thiếu Khanh?!!!"
_____________
Xe của Tiểu Vương vẫn còn dừng bên đường, bên cạnh đại lộ trước khách sạn
Ánh mắt luôn dõi theo lối ra của đại sảnh, thật sự hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện
Chỉ là chờ lâu như vậy, rốt cuộc sự thật vẫn là sự thật
"Anh Thiếu Khanh, thực không ngờ người bên trong lại là anh"
"Còn anh thực không ngờ, chỉ muốn đùa với em một cái đã phải đỗ máu, Tiểu Hy, em hung hăng quá rồi"
"Hu hu hu Làm sao em biết được, đều tại anh làm em hoảng sợ, anh có biết lúc đó em căng thẳng đến thế nào không? Tề Thiếu Khanh, trước kia anh không có thích đùa như vậy"
Hoắc Duật Hy vừa khóc vừa cười, vội lau nước mắt nước mũi, không biết là vui mừng hay còn hoảng sợ mà bám díu lấy tay của Tề Thiếu Khanh Anh không nói lời dỗ dành cô, chỉ dùng hành động, một tay ôm lấy cô, một tay khác lại cầm áo khoác trùm lên người của cô để tránh phóng viên săn ảnh
Chỉ là người khác không nhận nhưng Tiểu Vương làm sao không nhận ra được chứ, anh nhìn một lượt Tề Thiếu Khanh và cô gái trong ngực anh thì khẽ thở dài
Chẳng có bất ngờ hay không thể tin, anh rất thản nhiên như đã biết trước tất cả Thoáng nghĩ đến một người nào đó trong lòng càng thêm khó chịu Dường như không nhìn thêm được nữa, anh cắn răng xoay cổ tay, đánh lái rời đi
Tiểu thư, tạm biệt
Tề Thiếu Khanh mở cửa xe, Hoắc Duật Hy lập tức nhanh chân chui vào phía trong Anh cũng thuận thế theo ngồi vào bên cạnh, bây giờ mới thu lại tây trang của mình, vắt sang một bên
Anh không vội cho tài xế lái xe mà quay sang hỏi ý kiến của Hoắc Duật Hy, "Em muốn tới nơi nào trước, trở về Hoắc gia hay tìm Tiểu Thiên? Hoặc là tạm thời về biệt thự của anh?"
Hoắc Duật Hy không tốn nhiều thời gian đắn đo đã chọn về chỗ của anh trước
Anh nghe thế, mỉm cười: "Về chỗ của anh thì không có giấy bảo hành lúc trả cho bác trai Hoắc thì hàng vẫn còn nguyên vẹn đâu nhé"
Lần này đến lượt Hoắc Duật Hy cười, nhưng không đáp câu này của anh mà hỏi một câu khác:
"Cơ mà em vẫn còn một thắc mắc, vậy người em gặp ở tầng trệt lúc nãy là ai? Vì sao trông rất quen mắt"
"Em nói xem?" Anh nhướng mày
Hoắc Duật Hy thoáng qua suy nghĩ, đột nhiên một cái tên tự động bật ra:
"Lăng Túc Thiên!"
"Không ngờ sao?" Anh lại hỏi
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, "Có nằm mơ cũng không ngờ Lần trước có gặp qua một lần, nhưng lúc đó trong phòng bar hơi tối nên không thấy rõ dung mạo, sau đó Tư Cảnh Hàn cho em về nghỉ trước"
Nói đến đây, Hoắc Duật Hy đột nhiên nín bặt, vậy mà trong vô thức cô lại nhắc đến tên của người đàn ông kia
Tề Thiếu Khanh rất tinh ý nhận ra điểm này, anh biết trong lòng của Hoắc Duật Hy bây giờ không được thoải mái nên chuyển chủ đề:
"À, đúng rồi Tiểu Hy, anh còn một chuyện chưa nói với em"
"Còn có chuyện gì sao anh Thiếu Khanh?"
"Là chuyện của Mộc Tích"
Nhắc đến Mộc Tích, sự chú ý của Hoắc Duật Hy liền bị phân tán, cô có phần gấp gáp: "Mộc Tích, cậu ấy thế nào rồi?"
"Em đừng vội" Tề Thiếu Khanh chỉnh lại vị trí ngồi cho cô rồi từ tốn nói: "Mộc Tích hiện không có ở trong nước, anh biết em rất muốn gặp cô ấy nhưng có lẽ phải mất thêm ít lâu nữa"
"Có chuyện gì với cậu ấy sao?"
"Ừ, nhưng từ từ anh sẽ giải thích cho em hiểu mọi chuyện Còn bây giờ thì đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi, khi nào trở lại biệt thự anh sẽ kêu em"
"Nhưng mà"
"Tiểu Hy ngoan" Anh vẫn nhẹ nhàng nhưng không cho từ chối "Mặc dù có nhiều chuyện em muốn hỏi anh bây giờ, nhưng em có thể nhìn bản thân trong gương lấm lem, tiều tụy đến cỡ nào rồi, nghe lời anh, ngủ một chút đi, sau khi điều chỉnh tâm tình ổn định, đến lúc đó anh tự khắc nói cho em nghe"
Hoắc Duật Hy cắn cắn môi, nhìn nụ cười nhẹ của anh rồi gật đầu, chọn một tư thế thoải mái rồi hơi nghiêng đầu dựa lên vai anh, cứ như vậy mà nhắm mắt lại
Tề Thiếu Khanh rất hài lòng, phát tay cho tài xế khởi động xe
Chiếc xe không chần chừ lăn bánh, một đường thẳng tấp trên đại lộ rời đi Ánh mắt của anh lại nhìn về phía kính chiếu hậu, xa xa dưới hàng cây gần khách sạn nọ, một thân ảnh cao gầy vẫn đứng lặng dõi theo
Anh biết, từ lâu đã biết, cho nên mới không cho xe đi ngay, bởi vì anh muốn hắn nhìn thấy
[Alo? Tư tổng, anh vẫn còn nghe tôi nói chứ?]
"Tôi vẫn nghe"
______________
1/4/2019
Người kia đúng là Lăng Túc Thiên thật
Like và bỏ phiếu cho Niếp với nhé
Spoil chương kế:
"Bé Duật, anh yêu em mà Khụ khụ khụ" Máu từ mũi trào ra khiến hắn không nói được gì nữa, chỉ có nước mắt vẫn lăn xuống
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn