Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 100 - 10: Linh hồn của ác quỷ.








Chương 100 - 10: Linh hồn của ác quỷ.





Lạc Tư Vũ cong khóe môi, "Tôi đã từng nói trên đời này điều gì cũng có cái giá của nó, từ lúc cậu chọn tôi lẽ ra cũng phải hiểu điều này."





Ánh mắt Tư Cảnh Hàn hắc lên nét sa sầm, ở dưới kia Mục Đương càng đắc thắng cười: "Tư Cảnh Hàn, ở đây điều là người của ta, ngươi và các nguyên lão của mình hẳn cũng nên biết điều một chút." Lão ta nhìn vị chủ trì, "Hãy xem trên tay ta là thứ gì, ông chủ của các người mới thật sự là ai?"





Dưới ánh sáng của mùa đông, chiếc nhẫn giống y hệt với Bách Xích tỏa ra khí thế ngạo nghễ gây một màn chấn kinh không nhẹ đối với các nguyên lão.





"Hôm nay chính là lễ nhậm chức của ta, các người không có lựa chọn khác ngoài việc thừa nhận thân phận của ta đâu, Tư Cảnh Hàn không còn đủ khả năng để giữ chiếc nhẫn mà Thác Vân Nghê giao cho, hắn không xứng làm Tôn chủ của Vong nữa!"





Ánh mắt của các nguyên lão bắt đầu truyền nhau và dần tan rã lòng tin ở chỗ Tư Cảnh Hàn, hắn vẫn đứng ở đó đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong giọng nói không mất đi sự bình tĩnh.





"Mục Đương, ông cho rằng chiếc nhẫn trên tay ông có bao nhiêu quyền lực, chỉ với nó đã muốn thâu tóm toàn bộ thế lực của Vong, có phải hay không đã quá khinh thường Tư Cảnh Hàn này?"





"Oắt con, đừng nghĩ giữ được bình tĩnh lúc này thì giữ được giang sơn, hôm nay tao nhất định khiến mày không bước được ra khỏi lễ đường này, bây giờ không ngại nói cho mày biết, người trung thành với mày đều bị Lạc Tư Vũ khống chế hết rồi, Tư thị của mày, à à... là phần sản nghiệp của ba mày liều mạng giữ lại không sớm thì muộn cũng sẽ bị tao thu mua, mày định sẵn sẽ không còn gì nữa cả!"





Nghe giọng nói đầy chắc nịch của Mục Đương bất giác đôi môi của Tư Cảnh Hàn lại rướn lên, hắn nhìn sang các nguyên lão: "Bây giờ thì các vị đã hiểu vì sao trước kia tôi luôn muốn khống chế thế lực của ông ta chưa?"





Các nguyên lão nhìn nhau, thở dài. Trước kia dù rằng giữa Tư Cảnh Hàn và Mục Đương có nhiều xích mích nhưng trong phạm vi tổ chức, các vị nguyên lão kia phần nào cũng sợ Tư Cảnh Hàn quá cường hãn sẽ lấn áp quyền thế đe dọa đến bọn họ nên đã ngăn cản không cho hắn thu hồi thế lực của Mục Đương, nhầm khắc chế phần nào thế lực của hắn.





Nhưng hôm nay Mục Đương ngang nhiên muốn soán vị Tư Cảnh Hàn xem như công khai nội phản, bọn họ chưa chắc thoát khỏi vạ lây, một khi Mục Đương nổi lòng tham muốn thâu tóm hết quyền lực thì giữ bọn họ lại chính là mối đe dọa, nên chuyện ngày hôm nay chắc chắn lành ít, dữ nhiều.





Mục Đương cười run rút nhìn các nguyên lão lo sợ, lão ta xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, giọng nói đặc biệt u ám: "Tư Cảnh Hàn, chính mày giết chết con trai Mục Quyết của tao, hôm nay tao bắt mày phải đền tội. Trò chơi của chúng ta, đến đây nên kết thúc rồi."





"Lặc rặc."





Lạc Tư Vũ lên đạn cho cây súng lục, rồi đưa cho Mục Đương, ánh mắt màu đen như đá hắc diệu sáng quất nhìn Tư Cảnh Hàn lại nhìn người chủ trì cùng mấy nguyên lão: "Nếu không muốn bị vạ lây, các vị cứ đứng sang một bên, không cần phải áy náy vì Tư Cảnh Hàn không còn là Tôn chủ của Vong nữa."





Hoắc Duật Hy sững sờ đứng phía sau Tư Cảnh Hàn nhưng không khỏi lạnh toát sống lưng trước sự vô tình của Lạc Tư Vũ, chỉ có bóng lưng của người đàn ông trước mặt cô là không lay chuyển trong khi Mặc Lạc Phàm ở một bên cũng giận dữ thét lên: "Lạc Tư Vũ, cậu điên rồi sao, đó là anh em của chúng ta?!"





"Anh em - hai chữ này đã không còn giá trị vào lúc này, Mặc Lạc Phàm sinh ra đã ở vách đích nên không cần xuất phát, càng không hiểu được muốn có được quyền lực phải giành giật thế nào, cho nên hôm nay cậu hãy nhìn cho rõ hai chữ "anh em" vào sinh ra tử được viết như thế nào." Giọng của Lạc Tư Vũ còn lạnh hơn băng tuyết, hắn búng ngón tay một cái Mục Đương đã giơ súng lên hướng về phía Tư Cảnh Hàn.





"Mục lão đại, chúc ông màng trình diễn thành công."





Khi Lạc Tư Vũ đứng nép sang một bên, giữa thảm đỏ chỉ còn Mục Đương và trên lễ đường những người khác cũng tản khỏi vị trí nguy hiểm, cả Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên cũng bị khống chế bằng súng không thể động đậy, chỉ có Tư Cảnh Hàn và phía sau lưng là Hoắc Duật Hy - cô dâu của hắn.





Mục Đương hừ hừ cười: "Tư Cảnh Hàn, đứng yên vào nếu không sẽ bắn trúng cô dâu của mày đấy."





"Pằng!"





"Pằng!"





"Pằng!"





"Á!!!"





Hoàng Tịch Liên sợ hãi thét lên thất thanh, cả Hoắc Duật Hy cũng run rẩy muốn giữ lấy Tư Cảnh Hàn nhưng mà liên tiếp mấy phát đạn liền hắn vẫn đứng vững, không hề lay chuyển nhìn Mục Đương nổ súng cứ như nhìn một trò hề.





Những người khác trong nháy mắt nhận ra điểm lạ.





Mục Đương cũng rít lên: "Không có đạn? Lạc Tư Vũ, mày..."





"Đoàng đoàng đoàng!"





Lần này là tiếng đạn thật, mấy tên vệ sĩ trung thành của Mục Đương rối rít vây quanh ông ta sẵn sàng ứng chiến, đoàn người bảo vệ cho hôn lễ lật ngược tình thế từ chỉa súng về phía Tư Cảnh Hàn lại hướng vào đám người của ông ta.





Mục Đương thật sự nổi điên: "Các ngươi đang làm gì hả, ta là Tôn chủ của Vong, các ngươi lại dám?"





Bây giờ có một đoàn xe bọc thép khác lại tiến vào bao vây lễ đường tạo thành ba lớp rào chắn liên hoàng.





Thứ nhất trong cùng là người của Tư Cảnh Hàn, lớp thứ hai là người của Mục Đương, và cuối cùng đoàn người vừa mới đến là của Tề Thiếu Khanh.





____________





31/7/2019





Niếp đề 68, chút đủ lên luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK