Chương 92 - 3: Khi đã tách ra(3)
Làm sao Tề Thiếu Khanh và Trí Quân không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn Trí Quân một dạng muốn lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với Tề Thiếu Khanh nhưng anh lại ngăn cản, kéo cô lại, bảo: "Còn chưa làm xong, cô cứ tiếp tục đi"
Nói xong anh mới nâng mắt lên nhìn Lạc Tư Vũ, đôi mắt màu trà trong vắt không hề giống một người vừa uống nhiều rượu, "Cậu nói sai rồi, phụ nữ không chỉ vây quanh tôi, mà cả cậu và Tư Cảnh Hàn đều như vậy Chỉ có điều, tôi khác hai người ở một chỗ: chính là tôi biết trân trọng, còn các người không biết nắm giữ mà thôi"
Không biết thế nào mà câu nói này của anh lập tức làm Lạc Tư Vũ thay đổi sắc mặt, có lẽ hắn cũng đã uống không ít, trong giọng nói cũng khàn hơn bình thường ít nhiều: "Cách anh nắm giữ phụ nữ là cùng lúc chăm sóc không để rơi rớt người nào?"
Tề Thiếu Khanh lắc đầu, "Không phải, tôi chỉ chăm sóc những người mà tôi cần quan tâm thôi, sẽ không mù quáng như cậu, chỉ có một người phụ nữ cũng không biết giữ làm thế nào"
Lạc Tư Vũ cười hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Trí Quân nhỏ bé đứng bên cạnh Tề Thiếu Khanh, cô rất nghe lời anh ấy, đang tiếp tục sửa lại cái khăn, mà động tác này vốn chẳng lằng nhằng gì nhưng đã lập đi lập lại nãy giờ
"Vốn nghĩ Tề gia có được Hoắc Duật Hy sẽ biết giữ mình với người khác, nhưng hình như tôi đã sai lầm, cô ấy có vẻ không quan tâm đến anh cho lắm, cho nên anh mới còn cần hơi ấm của bảo mẫu bên cạnh"
Trí Quân nãy giờ nghe hắn nói chuyện đã thấy chói tay, nói đến đây lại càng làm cô không vui, hiển nhiên có Tề Thiếu Khanh ở đây cô cũng không vì thế mà kiên dè, dứt khoát xoay người lại nhìn Lạc Tư Vũ:
"Nhị gia, tôi chu đáo với tổng tài của mình khiến anh không hài lòng? A Tôi biết rồi, có phải hay không anh đang ghen với tôi được chăm sóc tổng tài, còn anh ngày đêm mong nhớ anh ấy nhưng không thể nào thân cận"
Lời này của cô vừa nói ra Tề Thiếu Khanh lập tức bật cười, có chút hứng thú nhìn Lạc Tư Vũ Cố nhiên hắn sẽ không vui, đôi đồng tử đen như đá hắc dịu xoáy lấy Trí Quân:
"Phụ nữ nhỏ, đừng mượn oai hùm làm bậy, cẩn thận lời mình nói một chút"
Có Tề Thiếu Khanh ở đây cô còn sợ hắn sẽ dám làm gì mình sao? Ngược lại còn lấn thêm một bước, "Không sao, không sao, dù tôi nói trúng rồi anh cũng không cần thẹn quá hóa giận Anh có thể từ chỗ Tư Cảnh Hàn đầu quân cho Tề thị chúng tôi mà, đến lúc đó tôi sẵn sàng nhường vị trí của mình hiện tại lại cho anh không nửa câu oán thán, anh cũng lập tức được sớm hôm thấy được người mình cần thấy rồi"
"Cô"
"Nhưng mà tôi cũng phải nhắc anh một điều, tổng tài tôi tuy bề ngoài ôn hòa, đối với tình cảm của ai cũng không nỡ làm tổn thương, nhưng là tình cảm của anh ấy dành cho Hoắc Duật Hy vô cùng kiên định, anh muốn vượt qua cô ấy e là phải cố gắng hơn nhiều Cho nên hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi, chỗ làm của Tề thị không thua kém gì Tư Cảnh Hàn đã cho anh, mà anh cũng tránh được cảnh chăm sóc cho hắn mà vẫn tưởng nhớ đến tổng tài của chúng tôi"
Trí Quân lưu loát nói thêm khiến Lạc Tư Vũ sắp tức giận thật, hắn trước kia không bao giờ như vậy, càng không vì vài lời khiêu khích của người khác mà trở nên mất bình tĩnh Vậy mà mỗi lần gần đây cơ hồ nhìn thấy Trí Quân, hắn đều dễ nổi điên, mất luôn cả uy nghiêm của người giám hộ tổ chức Vong
Đôi bàn tay của hắn trong vô thức xiết lại, không để hơi men làm chi phối quá nhiều cảm xúc, ngược lại quay sang nhìn Tề Thiếu Khanh: "Anh mất nhiều thời gian như vậy là để đào tạo ra loại người thế này?"
"Cậu không hài lòng sao?"
"Có gì mà hài lòng hay không, người là do anh quản thúc, mượn được oai như vậy cũng là chiều chuộng không ít đi Chỉ mong có thể như Tề gia đã nói, biết thế nào là chăm sóc tốt cho những người anh quan tâm, đừng để Hoắc Duật Hy vừa đi đã liền trở lại, chỗ chúng tôi không thích hợp để cô ấy tới lui nữa rồi"
Nói rồi hắn cũng bỏ đi nhưng không quên nhìn Trí Quân thêm một lần nữa, trong đôi mắt có thêm chút u ám khiến người ta bất an
Khi bóng lưng của hắn khuất trong chiếc xe thương vụ thì Trí Quân mới nhìn Tề Thiếu Khanh, cúi đầu: "Cảm ơn tổng tài, lúc nãy do tôi tùy hứng, lôi anh vào cuộc rồi"
"Không sao, không sao" Tề Thiếu Khanh phát tay, có chút thoải mái nói: "Hắn say rồi, say thật rồi" Nghĩ đến lúc nãy dáng vẻ tức giận của Lạc Tư Vũ, anh liền cười ra tiếng, rồi thoáng nhìn qua Trí Quân, bèn nói:
"Nhưng mà Trí Quân, tôi thật không nhìn ra có lúc cô cũng biết nói chuyện khiến người khác dựng tóc gáy như vậy"
Trí Quân có chút xấu hổ, rồi nghiêm chỉnh đứng thẳng: "Tổng tài, anh đừng trêu chọc, trễ lắm rồi tôi lấy xe đưa anh về"
"Được, cô đi đi"
Nghe thế, Trí Quân lập tức rời đi, nhìn theo bước chân của cô, Tề Thiếu Khanh lại cười nhẹ, đến cuối cùng thì biến thành thở dài tiếc nuối
Một cô gái vốn rất hồn nhiên, lạc quan bây giờ lại biến thành mẫu người khuôn mẫu như thế đúng là tội nghiệp
Thanh xuân của cô còn chưa qua mà đã chịu nhiều tai biến, cuối cùng thời gian đi mất, tâm hồn cô cũng như sa mạc trơ trọi chẳng còn lại gì
Nhà Vũ Văn kia thật sự quá tàn nhẫn rồi Rất may, là mẹ của anh không đứng về phía bọn họ, nếu không anh thật không biết phải cư xử làm sao cho phải phép mỗi khi nhắc tới chuyện này
______________
Nam Thương biệt thự
Tề Thiếu Khanh vào tới ga ra biệt thự vừa đúng 12 giờ, tuy là nói Trí Quân đưa anh về nhưng trên thực tế sau khi tiễn cô ấy vào chung cư an toàn anh mới tự mình lái xe về biệt thự
Lúc này, người hầu đều được nghỉ cả, anh không có thói quen để người khác đợi chờ phục vụ mình
Cho nên khi trở về trên dưới Nam Thương đều phủ đầy tĩnh lặng và lạnh lẽo Anh thấy cũng bình thường, trước đây vẫn như vậy, sớm khuya một mình anh đi về, chẳng có ai bầu bạn Bây giờ có Hoắc Duật Hy, anh càng không muốn làm phiền cô
Phòng ngủ cô chọn ở cuối dãy đối diện với phòng của anh, theo thông lệ có lẽ sẽ qua xem tình hình của cô một chút nhưng vì mùi rượu trên người, anh muốn đi tắm trước
Vậy mà vừa mở cửa phòng định tiến vào trong thì từ phía phòng ngủ của Hoắc Duật Hy lại truyền đến động tĩnh thu hút sự chú ý của anh, quay sang nhìn đã thấy cô đứng ở đó nhìn mình
Anh có chút ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hy, sao em còn chưa đi ngủ?"
"Em chờ anh"
"Chờ anh?"
Cô gật gật đầu xác nhận, Tề Thiếu Khanh càng không hiểu làm sao thì cô đã tiến về phía bên này, "Sao anh về trễ thế? Em không nghĩ bình thường anh tăng ca lại muộn như vậy Anh có uống rượu sao?"
"Lúc nãy có uống một ít, bình thường cũng không trễ như vậy, hôm nay vì có gặp người bạn nên nói chuyện hơi lâu Nhưng em chờ anh là có chuyện gì muốn nói sao?"
Hoắc Duật Hy chớp mắt, nhìn anh thêm một lần nữa rồi đưa tay vuốt vuốt tóc: "Cũng không có gì, chỉ vì cả biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình khiến em có chút không quen"
"Em sợ sao?" Tề Thiếu Khanh mím môi hỏi
Hoắc Duật Hy lập tức phủ nhận, đỏ mặt: "Không có, còn lâu em mới sợ"
"A" Anh ngờ ngợ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, sau này anh xã giao bên ngoài buổi tối không về em một mình có thể xoay sở thì anh không cần lo nữa"
"Hả? Cái gì cơ? Cả đêm không về?" Hoắc Duật Hy như không tin vào điều mình vừa nghe, anh vậy mà không hiểu ý của cô sao?
"Có chuyện gì thế Tiểu Hy?"
"Không Không có gì" Cô xua tay, nói có chút khó khăn: "Nếu anh bận thì không cần lo lắng cho em đâu, em vẫn rất tốt Cũng đã trễ rồi em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, em về phòng trước đây"
Tề Thiếu Khanh nhìn cô xoay người trong dáng vẻ không tình nguyện thì cười thành tiếng, bước lên hai bước kéo cô lại
"Nhóc con, sợ ma thì nói sợ ma, anh cũng chẳng cười em mà"
Bị nói trúng tim đen Hoắc Duật Hy dường như nhảy dựng lên: "Anh nói ai, em mới không có"
"Em có"
"Không có!"
"Trước đây khi thu mua chỗ đất này để xay biệt thự, nơi này từng là bãi tha ma của thành phố"
"Ga Cứu tôi với!!!" Hoắc Duật Hy dựng hết lông măng hét lên
Tề Thiếu Khanh cười càng thêm đậm, ôm lấy cô: "Được rồi, được rồi đừng sợ, trêu em thôi, chỉ là muốn em nói thật một chút đó mà"
"Tề Thiếu Khanh, anh" Hoắc Duật Hy thẹn quá hóa giận nói không nên lời, trừng trừng nhìn anh
Anh càng thêm tự đắc: "Thế nào? Bà cô nhỏ hung hăng cũng biết sợ ma quỷ à?"
"Anh thật xấu tính!" Cô giận dỗi đẩy anh ra "Lại còn là con ma mem toàn thân đầy rượu, thối chết được"
Nghe cô nói vậy, Tề Thiếu Khanh càng giữ chặt cô hơn, đem mặt cô ghì trong lòng của mình: "Nhóc con, đừng mạnh miệng, anh buổi tối sẽ không giống anh ban ngày đâu, thịt em còn rất thơm đó!"
"Thế thì thế nào, buông em ra, ngộp chết rồi" Hoắc Duật Hy đưa tay đập loạn lên cánh tay của anh, nhưng bị tóm lại, Tề Thiếu Khanh rất biết cách trêu người, vỗ vỗ lên đầu của cô:
"Cho nên anh không ngại dùng vài động tác khiến em khóc lóc cầu xin đâu"
"Em mới không tin anh dám!" Hoắc Duật Hy gân cổ lên, không sợ chết giãy giụa
"Được lắm, vậy đừng trách anh không nhắc nhở em"
Nói rồi anh lập tức đẩy cô ra, đổi động tác ép cô dựa lưng vào tường, một bên cúi đầu chuẩn xác hướng về phía cánh môi hồng nhuận đang mấp máy thở
Hoắc Duật Hy cũng mở to hết đôi đồng tử nhìn khuôn mặt điển trai của anh ngày càng phóng to trước mặt mình, trái tim cô vì căng thẳng sắp vọt ra khỏi miệng, anh dùng một tay bịt mắt cô lại
Trong bóng tối cô nhận thấy hơi thở của anh mang theo hương rượu thơm thoang thoảng ngày một tiến gần, cuối cùng
"Phù phù"
Hoắc Duật Hy được giải phóng tầm nhìn còn chưa hiểu gì ngoài việc thấy anh thổi vào má mình hai cái
Còn anh chờ chính là thời điểm này, cô sau khi căng vừa mở mắt nhất định không có phòng bị liền ra tay không khoan nhượng, một tay véo má, một tay bóp mũi dùng sức kéo ra
"Á! Đau chết em rồi! Mau buông ra!!!"
______________
11/4/2019
Không biết Tiểu Tề có vui như nụ cười vẫn treo trên môi không, nhưng Niếp thì buồn cho thằng bé
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn