Chương 100 - 4: Linh hồn của ác quỷ.
"Được, tôi ở đây." Tư Cảnh Hàn cưng chiều cho cô ngồi đối diện với mình, cũng vì thế hắn có thể bắt lấy đôi môi của cô, Hoắc Duật Hy không cho hắn hôn lên xương quai xanh và vùng trước ngực, cứ mỗi lần hắn di chuyển xuống dưới cô lại đẩy mặt của hắn ra, cho dù ngày mai Hoàng Tịch Liên có thể che đi vết hôn nhưng cô vẫn không chịu được cảm giác xấu hổ khi đối diện với cô ấy và người trong đoàn trang điểm.
Hai bàn tay của Tư Cảnh Hàn vẫn giữ chắc eo cô, tiếp cho cô thêm một phần sức lực và đề phòng cô "không siêng năng" vận động, đòi hỏi cô phải nhiệt tình với mình bằng tất cả thể lực mà cô có.
"Chậc." Hoắc Duật Hy run rẩy đôi mi, hai tay vòng qua lưng của người đàn ông trong âm thanh ái muội của môi hôn cô nghe được nhịp thở của hắn đang tràn ngập trong lòng của mình.
Cô hơi ngẩn đầu tách khỏi phiến môi mỏng của Tư Cảnh Hàn nhưng lập tức chuyển sang ôm lấy mặt của đối phương, hôn lên đôi má cương nghị của hắn, hắn nhắm mắt mặc cho cô tùy ý thưởng thức khuôn mặt mỹ lệ trời sinh của mình.
Một bàn tay của Hoắc Duật Hy luồn vào mái tóc đen dày của người đàn ông liền ngửi được được mùi dầu gội quen thuộc của cả hai, nhưng khác hơn ở trên người của Tư Cảnh Hàn cô lại nghe ra được hương vị nam tính hoang dã nhưng không quá nồng mà vẫn thoang thoảng, nhẹ nhàng như đặc tính của gỗ đàn hương.
Da vẻ của Tư Cảnh Hàn vẫn luôn mịn màng, bây giờ càng không thay đổi, khi môi cô chạm vào mặt của hắn vẫn phải cảm thán ông trời đã quá hậu đãi với người đàn ông này, nhưng chẳng hiểu sao dù là trên mặt nhưng Hoắc Duật Hy vẫn ngửi được mùi hương của Tư Cảnh Hàn, hắn cứ như một túi thơm thời xưa, chỉ cần chạm vào liền tỏa ra được hương thơm dịu dàng nhưng đó cũng đồng thời là độc dược mà cô đã không dứt ra được.
Nếu như hắn cần sự nhiệt tình cô sẽ cho hắn, một đêm ái ân thắm thiết trước hôn lễ, cứ xem như là món quà cuối cùng cô hiến tế cho địa ngục ngục.
Ngày mai, khi bình minh vừa lên một cuộc đời mới sẽ lại bắt đầu, đây mới là khởi đầu thật sự sau bao nhiêu năm lạc vào sứ quỷ.
Tư Cảnh Hàn, tôi cho anh chỉ một lần nữa, hắn đến lấy đi.
"A..."
Tư Cảnh Hàn như đã nhận được lễ vật của cô, là sự nhiệt tình đáp trả không e dè từ chối, đôi môi mỏng luôn lạnh lùng cũng phải nhếch lên.
"Yên tâm, tôi đưa em lên thiên đường."
Hoắc Duật Hy cong mắt cười nhưng nước mắt tuôn rơi, nhìn người đàn ông ở trước mắt cho thật rõ thêm một lần nữa, rồi cứ thế để sóng tình cuốn trôi.
"A ha..."
"Hãy kêu đi, tôi muốn nghe giọng của em." Người đàn ông yêu cầu không cho phép từ chối, thắt lưng càng gia tăng lực đạo.
Hoắc Duật Hy cong người đón nhận sự cường hãn của người đàn ông, một tay đưa lên môi cắn lấy ngón tay thật e ấp rên khẽ.
"Tư Cảnh Hàn..."
"Gọi lớn lên."
"Tư Cảnh Hàn." Cả người cô ửng hồng, eo nhỏ vặn vẹo theo tiết tấu và sự luật động của người kia cứ như một tiểu yêu tinh câu hồn.
Tư Cảnh Hàn vẫn chưa cho là đủ: "Gọi nữa!"
"Tư... Cảnh Hàn! A... Tư Cảnh Hàn..."
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn nhòa đi, khi cô không thấy được đôi mi hắn run rẩy hắn đã cúi đầu hôn lên má của cô, đôi má mềm mại, dù cho cả đời hắn cũng không quên đâu, đêm nay cô đẹp đến thế nào.
"Ưm... Tư Cảnh Hàn..."
Được rồi, tôi đã nghe được rồi, tiếng em gọi tên tôi.
__________
"Duật Hy của anh..."
"Cảnh Hàn, em ở đây."
"Em yêu anh không?"
"Anh nói cái gì vậy, đương nhiên là người ta yêu anh chết đi sống lại rồi a..."
Hoàng Tịch Liên sáp vào người Mặc Lạc Phàm như dây leo quấn, cùng anh ấy đọc một tràn thoại đầy nhấn nhá khiến người khác không khỏi nổi da gà.
Chuyên da trang điểm ở một bên đang đánh phấn cho Hoắc Duật Hy thật không nhịn được cười phụt ra tiếng, hai người kia còn chưa hết tiếp tục điệu bộ buồn nôn.
"Anh cũng vậy, dù cho trời có sập, đại dương kia cạn nước, đá trăm năm mài mòn thì tình yêu anh dành cho em cũng không bao giờ vơi cạn."
"Cảnh Hàn... hức hức hức..."
_____________
27/7/2019
Niếp đề 65k
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn