Chương 104 - 4: Ván cược của Tư Cảnh Hàn.
"Tiểu Hy, con đừng kích động..." Hàn thúc từ tốn. "Về chuyện của bảo bảo, cậu Phàm là người rõ hơn ai cả, để cậu ấy nói cho con nghe sẽ thích hợp hơn."
Hoắc Duật Hy đánh ánh mắt ra phía cửa thì thấy Mặc Lạc Phàm đi vào.
Anh ấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đầy tơ máu, xuất hiện quầng thâm, chứng tỏ anh đã mất ngủ liên tục mấy ngày. Anh đến cùng Hàn thúc, chỉ là đứng bên ngoài hút thuốc mà không vào.
Anh ngồi xuống chỗ cạnh Hoàng Tịch Liên, cả phòng khách anh chỉ lễ phép chào một mình Hàn thúc, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện mà mình biết.
"Tiểu Hy, trước khi nhắc đến bảo bảo, chúng ta liền nhớ lại khoảng thời gian em có thai, Tư Cảnh Hàn đối với em thế nào?"
Hoắc Duật Hy ngập ngừng anh bèn tiếp lời: "Hắn không làm gì cả, từ lúc hắn tiếp nhận chuyện đứa bé hắn không chăm sóc cũng không làm khó em. Nhưng lúc đó đồng thời cả anh và Lạc Tư Vũ đều chiều em hết mức? Em muốn ăn gì, em muốn đi đâu đều được bọn anh chấp thuận. Thậm chí thời gian em tiếp xúc với bọn anh còn nhiều hơn số lần em và Tư Cảnh Hàn chạm mặt. Em biết tại sao không?"
Hoắc Duật Hy lắc đầu.
Mặc Lạc Phàm khẽ cười: "Bởi vì Tư Cảnh Hàn nhờ bọn anh làm như vậy. Những thứ em được quan tâm đó đều là hắn nhờ bọn anh làm, cái thai của em rất khỏe mạnh, tâm trạng của em cũng được bọn anh cưng chiều đến lúc nào cũng vui vẻ."
Giọng của Mặc Lạc Phàm rất lạnh, không phải lạnh lùng, nhưng rất lãnh cảm đối với câu chuyện của mình, cứ như đang tường thuật một câu chuyện đã thuộc lòng mà cứ phải kể đi, kể lại.
Trong chốc lát anh dừng lại, Hoắc Duật Hy mường tượng đến không ít hình ảnh lúc mình mang thai, đúng vậy, bảy tháng mang thai, cô vì bảo bảo mà tạm gác qua mối quan hệ khắc nghiệt với Tư Cảnh Hàn, lúc nào cũng sống vì bảo bảo, mà Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ không bao giờ để cô buồn, trong biệt thự cô vẫn là một hoàng hậu, mang bụng bầu ngạo nghễ được yêu chiều như trứng mỏng.
Tư Cảnh Hàn không về biệt thự thường, ban ngày hầu như vắng mặt hắn, buổi tối hắn về hai người chẳng nói với nhau tiếng nào, khi cô đi ngủ thì hắn còn làm việc trong thư phòng, lúc sáng cô tỉnh dậy bên cạnh chăn mềm có chút hỗn độn nhưng từ lâu đã lạnh hơi người.
Cô nghĩ hắn vô tâm, nhưng cô không dám buồn, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến bào thai, cho nên không để tâm đến sự tồn tại của hắn nữa, cứ như vậy trở thành một thói quen, nhìn thấy hắn cũng như nhìn người dưng qua đường.
Thật không ngờ, hôm nay mới biết hắn lạnh lùng đến thế, vô tâm đến thế là bởi vì tâm tư hắn dành cho mình và đứa trẻ đã gửi gắm hết cho Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ, còn hắn chỉ còn lại một thể xác biết đi.
"Tiểu Hy, em không cần đau lòng đâu. Anh không kể cho em nghe để em đau lòng, anh chỉ là người cho em biết những gì cần biết, để kết thúc mối quan hệ oan nghiệt của hai người mà không còn tiếc nuối hay khúc mắc gì."
Mặc Lạc Phàm tự rót cho mình một tách trà, nhâm nhi nhưng đầu lưỡi chẳng cảm nhận được tư vị gì.
"Cái thai của em rất tốt, nhưng đột nhiên lại sinh non, em nghĩ đó là vì sao?" Anh hỏi cô một câu, nhưng tự trả lời: "Trên thực tế không có sự cố nào cả mà do tác một tác nhân có chủ đích tác động. Trong thức ăn của em ngày hôm đó có vấn đề, hầu nữ trong biệt thự là người của Mục Đương cho nên đó là lý do vì sao ông ta đến được bệnh viện cướp đi đứa trẻ thật đúng lúc. Tất cả đều có sắp xếp."
Mục Đương không muốn Hoắc Duật Hy hạ sinh đúng ngày dự sinh, bởi vì như vậy Tư Cảnh Hàn sẽ có chủ động đề phòng, buộc lòng ông ta phải bất ngờ ra tay. Để Hoắc Duật Hy sinh non, dù cướp được đứa bé hay không thì với thể trạng yếu ớt đó nó cũng khó lòng bình an khỏe mạnh.
Thật sự độc ác!
Tư Cảnh Hàn lúc đó không thể nhận đứa nhỏ quan trọng đối với hắn bởi vì như vậy thì nó chỉ còn đường chết mà thôi, Mục Đương sẽ không thể nào tha cho nó, hắn đành tương kế tựu kế, trong nguy hiểm mà chọn thế đột phá chiến lượt tìm một đường sống từ vạn đường chết.
Ngày hôm đó ai cũng chú ý vào Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ, mà quên mất một Mặc Lạc Phàm chưa từng xuất hiện ở hiện trường.
__________
12/8/2019
Lên được 77k à thì tối nay còn hai phần nữa nha