Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lạc Tư Vũ nói đến đây Hoắc Duật Hy biết chưa phải là vấn đề hắn muốn đề cập nên không lên tiếng mà tiếp tục lắng nghe.
"Tiểu Hy, tôi nói chuyện này có thể làm em nổi giận, nhưng trước kia em đã đồng ý với tổng tài trong thời gian ở bên cạnh hắn không được có bất cứ mối liên hệ nào với Hoắc gia." Nhắc đến Hoắc gia, càng dễ dàng thu hút được sự chú ý của Hoắc Duật Hy.
Đạt được mục đích, Lạc Tư Vũ thâm trầm nhìn vào sắp tài liệu, đôi môi mỏng nhấp mở những động tác rất nhỏ, phát ra âm thanh trầm thấp và vững chãi: "Đồng ý rằng chuyện này em không cố ý, nhưng một khi Na Mộc Lệ không biết được mà mua lại tin này thì số ảnh này chắc chắn nhân rộng trong giới truyền thông trong nước, thậm chí ra nước ngoài. Hơn nữa Kha gia trong thương giới không phải là nhân vật nhỏ, một khi người thừa kế dính vào scandal như vậy chắc chắn sẽ bị bới lên, lúc đó một góc nghiêng này của em thôi cũng đủ cho người khác điều tra tận gốc."
Hoắc Duật Hy nhấp một ngụm sữa, trong ánh mắt nổi lên những suy nghĩ của riêng mình.
Lạc Tư Vũ lại nói tiếp, lần này hắn để hẳn sấp tài liệu xuống, nhìn về phía cô gái ngồi đối diện: "Tai mắt của Hoắc gia như một mạng lưới bao trùm toàn cầu, em mất tích hơn ba năm, lại là con gái rượu của chủ tịch Hoắc thị, em nói người nhà của em sẽ không nhận ra em sao? Với thế lực như vậy, sớm hay muộn họ nhất định điều tra ra, nhưng như vậy là vì phạm quyền lợi của tổng tài trong thõa hiệp em đã kí với hắn."
Lạc Tư Vũ nói nhiều như vậy, Hoắc Duật Hy cũng đã hiểu, quả thật tâm trạng của cô có chút ảm đạm: "Thế nên?"
"Tôi muốn em hạn chế qua lại với người của showbiz, cụ thể là ảnh đế Kha Triển Vương. Từ đây em không còn dính dáng gì với giới điện ảnh, tôi sẽ cho người xóa tên em ra khỏi danh sách nghệ sĩ, cũng không phát nữa các bộ phim em từng tham gia."
Hoắc Duật Hy hít một hơi, rồi thở mạnh ra, như đã dự đoán được chuyện phải đối mặt, cô cười hừ hừ mấy tiếng, có chút xót xa: "Na Mộc Lệ kia cũng thật lợi hại, một nhát liền mượn được đao của Tư Cảnh Hàn chặt đứt đường lui của tôi. Ngay cả chút sở thích cuối cùng cũng nhanh như vậy mà chết. Nhưng anh nói, tôi còn có thể làm khác được sao?"
Biết cô đang đau lòng, Lạc Tư Vũ cũng ôn hòa hết mức có thể, thậm chí có thể xem như là dỗ dành: "Tiểu Hy, đôi lúc có một số chuyện vẫn không thể diễn ra như cách mà chúng ta mong muốn. Tôi không thể hứa hẹn chắc chắn với em điều gì, nhưng mọi chuyện nhất định rồi sẽ tốt hơn bây giờ."
"Anh không cần an ủi tôi đâu, đến khi nào tôi mới được giải thoát chứ? Tôi cũng tự hỏi khi nào Tư Cảnh Hàn mới chơi chán mà buông tha tôi, tôi cũng không biết nữa, thế thì còn hy vọng cái gì?"
Hôm nay nói chuyện này với cô đã lường trước sẽ gây ra tổn thương, nhưng Lạc Tư Vũ không thể làm khác, quyết định nào thì cũng là tàn nhẫn với cô, thà rằng dứt khoát, về sau cô cũng sẽ thấy nhẹ lòng. Thời điểm này hắn chỉ có thể ý vị thâm sâu nói: "Tôi không thể cho em một hạn định về thời gian, hắn cũng không thể cho em, nhưng chắc rằng sẽ nhanh thôi, vì lôi trì này em đã đi đến chặng cuối rồi."
Hoắc Duật Hy không hiểu lời của Lạc Tư Vũ, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện bây giờ rất tồi tệ, cô không biết mình còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa.
"Được rồi, nếu như các anh đã quyết định thì cứ thế đi. Tôi không có ý kiến, không còn gì nữa tôi trở lại làm việc đây." Nói xong cô đứng dậy, Lạc Tư Vũ cũng đứng lên. "Tiểu Hy, dù thế nào hôm qua hắn nổi giận cũng không phải không có lý do, đôi lúc chuyện em tận mắt chứng kiến chưa hẳn dã là sự thật huống hồ chỉ quan sát từ một phía."
"Anh luôn đứng về phía hắn."
"Không phải, tôi chỉ muốn em nhìn rõ vấn đề, tâm trạng sẽ không thấy dằn vặt nặng nề nữa."
Cô không trả lời được, vì đúng như Lạc Tư Vũ nói, dù thế nào cũng chỉ từ góc độ của cô phán đoán, chứ không tận mắt chứng kiến, cũng thêm một phần cô thêm mắm dặm muối vào chuyện hôm qua, Na Mộc Lệ cũng không đến nỗi ngồi trên đùi Tư Cảnh Hàn, cô hoàn toàn không thấy được gì ngoài tấm lưng của cô ta. Lúc đó cô ta chạy ra ngoài hình như cũng không ổn lắm, bây giờ suy nghĩ lại thì giống như đang hoảng loạn vì sợ hãi.
Trở lại phòng làm việc, Hoắc Duật Hy vẫn còn suy nghĩ, trong khi đó Gâu Đần Và Đại Ngáo đã lăn bên chân Tư Cảnh Hàn ngủ say sưa đến nỗi chẳng biết có người vào phòng, Đại Ngáo thi thoảng còn ngáy rõ ra tiếng "phè phè".
Cô thật không hiểu vì sao người như Tư Cảnh Hàn có thể chịu được một việc không nghiêm trang như vậy xảy ra trong phòng làm việc của mình.
Loay hoay, giờ nghỉ trưa lại đến. Hoắc Duật Hy đối diện với Tư Cảnh Hàn đột nhiên không biết xử sự thế nào cho hợp lý. Nên lên tiếng trước để làm đúng nhiệm vụ của một thư ký riêng nhắc nhở hắn ăn trưa, hay vẫn là nên giữ im lặng trong cuộc chiến tranh lạnh này đây?
Nhưng dù nghĩ thế nào, chung quy lời hôm qua của hắn nói đã đả thương đến cô, cô không thể tiếp tục làm như không có chuyện gì được. Lòng cô bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau, và cả điều kiện vừa rồi Lạc Tư Vũ đưa ra nữa, hẳn cũng là chủ ý của Tư Cảnh Hàn, nên cô làm sao có thể lo lắng đến chuyện cá nhân hay sinh hoạt của hắn. Ít nhất lòng tự tôn và sự giận hờn của một người phụ nữ không cho phép cô làm như vậy.
Trong lúc cô một mực giữ im lặng thì trợ lý của Tư Cảnh Hàn - Mao Lập Tát gõ cửa, anh mang theo một lồng đựng cơm bằng gỗ, cái này Hoắc Duật Hy nhận ra là đem từ chỗ Hàn Nguyệt đến, bởi vì chất liệu gỗ và hoa văn trên chiếc lồng cơm. Bữa cơm này không phải cô nấu, mà sáng nay cô cũng đâu có tâm trạng nấu, chắc rằng Hàn thúc cho người làm rồi đem đến, thúc ấy vẫn luôn chu đáo như vậy.
Chẳng những thế, Mao Lập Tát còn lấy ra thêm một chiếc hộp khác, nói với Hoắc Duật Hy là phần ăn cho Gâu Đần và Đại Ngáo, điều này không khỏi làm cô giật mình nhớ ra hai con chó cũng cần được ăn đúng giờ.
Không ở lại lâu, Mao Lập Tát đã cung kính rời đi, trước là vì thái độ không được vui của tổng tài từ khi đến công ty, hai là anh ta cũng cần được dùng bữa trưa như bao người khác.
Gâu Đần và Đại Ngáo nghe mùi thức ăn liền tỉnh dậy, Gâu Đần vươn vai rồi lắc mông đi về phía Hoắc Duật Hy. Đại Ngáo cũng muốn đi nhưng nó trước tiên ngước lên nhìn Tư Cảnh Hàn một cái, rồi há miệng cắn ống quần của hắn kéo đi, giống như gọi hắn đã đến giờ ăn.
"Đi đi." Người đàn ông chỉ trầm giọng bảo thế nhưng tuyệt nhiên không có hành động tức giận đá Đại Ngáo ra khỏi chân mình. Nó kêu ư ử không hiểu, vẫn muốn kéo ba ba của mình đi ăn cơm.
Gâu Đần ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt đăm chiêu nhìn vào những món ăn Hoắc Duật Hy bày ra, hẳn là nó cũng rất muốn ăn rồi nhưng không dám, len lén liếc mắt nhìn về phía ba ba vẫn còn ngồi làm việc, nó đặt chân trước lên tay Hoắc Duật Hy kêu một tiếng.
Cô trầm mặc, con chó sủa lớn lên: "Ấu ấu... ấu... ấu..."
Hoắc Duật Hy hơi sợ làm ồn khiến Tư Cảnh Hàn không vui, cô ôm lấy Gâu Đần mắng khẽ: "Gâu Đần, ngoan đi, đừng sủa."
Đại Ngáo bên này chân trước chồm lên đến bàn làm việc, nó cào lấy máy vi tính của Tư Cảnh Hàn, quả thật động tác này khiến hắn nhíu mày lại. Con chó hơi hoảng, rụt xuống, nhảy xuống làm động tác e dè dụi dụi vào chân hắn.
Nghĩ một chút, dường như nể tình chủ nhân của hai con chó này, Tư Cảnh Hàn đóng máy tính lại, không tức giận với chúng nó mà sải bước về phía bàn thức ăn. Gâu Đần mừng rỡ, nó nhảy cẫng lên bằng hai chân sau. Chỉ chờ ba ba ngồi xuống, Gâu Đần và Đại Ngáo cũng giống y hệt hôm qua ở biệt thự Lạc Tư Vũ, canh giữ hai bên trái phải, nhìn Hoắc Duật Hy chia phần ăn.
Hoắc Duật Hy chia cho chúng nó xong, thì thấy Tư Cảnh Hàn đã cầm đũa, hắn không nói gì mà tự nhiên gắp thức ăn như thói quen của những ngày trước. Thấy ba ăn, lập tức Gâu Đần và Đại Ngáo cúi xuống ăn phần của mình, ba ba nó đã ăn thì chúng nó mới được ăn, điều này khiến Hoắc Duật Hy phải lần nữa cảm thán, đến hai con chó mà cũng được giáo dục nghiêm chỉnh như vậy a. Thật khó tính!
Để theo kịp tiết tấu, cô cũng cầm bát lên, lặng lẽ ăn. Không khí vẫn im lặng như sáng nay, làm thế nào cũng thấy rất ngột ngạt không thể tự nhiên như những hôm trước, Hoắc Duật Hy đôi lúc gắp thức ăn trong bát của mình bỏ vào thố của Gâu Đần và Đại Ngáo, nhưng chúng nó chỉ nhìn mà không dám ăn, đến cuối cùng ăn hết thức ăn của mình vẫn còn chừa lại mấy miếng thức ăn đó.
"Gâu Đần, Đại Ngáo sao vậy, sao lại không ăn?" Hoắc Duật Hy không hiểu, mấy món này không hợp khẩu vị của chúng sao?
Chúng nó liếm liếm miệng nhìn về mấy miếng thịt rồi lại nhìn phía Tư Cảnh Hàn với ánh mắt mong chờ như hỏi ý của ba ba. Thấy chúng nó ngẩn ngơ như vậy Tư Cảnh Hàn vỗ nhẹ lên đầu chúng một cái, Gâu Đần và Đại Ngáo lập tức hiểu ý ăn phần thức ăn kia.
Lúc này Hoắc Duật Hy mới hiểu ra là chúng ngại Tư Cảnh Hàn, nhưng không hiểu vì cớ gì chúng nó là ở nhà của Lạc Tư Vũ nhưng lại nghe lời Tư Cảnh Hàn như vậy, chẳng lẽ đây là chó của hắn sao? Lần trước Mặc Lạc Phàm gọi video cho cô, cô cứ nghĩ đó là chó của anh chứ. Bây giờ nghĩ lại thì bị mối quan hệ giữa ba người đàn ông xoay mồng mồng rồi, khi thì ở chỗ Mặc Lạc Phàm, khi thì ở chỗ Lạc Tư Vũ, bây giờ lại rất nghe lời Tư Cảnh Hàn. Vậy rốt cuộc là của ai đây?
Không bao lâu sau, Tư Cảnh Hàn đã buông đủ xuống, biểu cảm vẫn nặng nề khiến người khác không dám đến gần. Cả một buổi sáng cô đều nhờ người khác đưa giúp hồ sơ, ngay cả một câu nói cũng không cho hắn nên đáp lại cô cũng là thế này đây.
Hoắc Duật Hy thu gom thức ăn thừa vào lồng gỗ rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở đây, Tư Cảnh Hàn dẫn hai con chó lại chỗ bàn làm việc, rút điện thoại, gọi đi.
Lạc Tư Vũ đang uống cà phê, nghe điện thoại không bao lâu hắn liền dập tách cà phê xuống.
"Tư Cảnh Hàn, anh đừng vô lý đùng đùng."
[Lập tức đi.]
"Tôi không đi!"
Lạc Tư Vũ trực tiếp cúp máy, quả thật tức giận không hề nhẹ, tính khí của hắn vốn không phải là người dễ bị động cảm xúc, đi đến nước này quả thật đã bị bức ép. Mạc Doanh vừa đẩy cửa đi vào thấy boss hằn học nhìn điện thoại thì có chút hoảng sợ.
"Thế nhưng hắn dám tống tôi ra nước ngoài thật!"
Mạc Doanh nửa hiểu nửa không, chuyện tổng tài không vui hôm nay đã gây ra hoang mang trên dưới công ty, nếu bây giờ phó tổng cũng nổi giận thì chỉ có nước chết. "Vậy phó tổng, anh có đi không?"
Lạc Tư Vũ đánh mắt nhìn về phía Mạc Doanh, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén: "Gọi Mao Lập Tát qua đây."
"Nhưng mà..." Nhắc đến Mao Lập Tát, sắc mặt Mạc Doanh đã sa sầm. Lạc Tư Vũ liếc nhìn biểu cảm của cô, nhíu mày, hiểu một ít rồi nâng giọng: "Được rồi, cô ra ngoài đi."
"Vâng."
Ngồi thêm không bao lâu, Lạc Tư Vũ đứng dậy, đích thân đi ra ngoài, hướng phòng của Tư Cảnh Hàn đi tới.
____________
Ở một nơi khác của thành phố.
"Lệ tỷ, Lệ tỷ chị sao vậy?" Á Ly đến nhà của Na Mộc Lệ thì thấy cô ta đang co rúc trong phòng, ánh mắt hoảng loạn vụn vỡ như vừa trải qua ác mộng, có người gọi mới hoàn hồn ngồi dậy, chung qui vẫn còn giữ vẻ mệt mỏi.
Á Ly rót một cốc nước, đưa cho cô ta, ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm: "Lệ tỷ, đã đỡ hơn chưa, sao từ lúc ở chỗ Tư tổng về tinh thần chị mỗi lúc một kém hơn vậy?"
Na Mộc Lệ uống cạn cốc nước rồi thở một tiếng khó nhọc, giọng hơi khàn quay sang nhìn Á Ly: "Đã mấy giờ rồi?"
"Đã 11 giờ rồi. Chị hôm nay sao thế, bên đạo diễn đã hối thúc lắm rồi, chị không khỏe sao không nói để em xin nghỉ."
Na Mộc Lệ ứa nước mắt: "Có phải hay không tôi đã hiểu sai rồi, anh ấy đối với cô ta không hề xem nhẹ như vẻ bề ngoài."
"Lệ tỷ, chị nói gì thế, chị đang nói Tư tổng sao? Em thật không biết hôm qua lúc chị đến chỗ ngài ấy đã xảy ra chuyện gì nữa, mà chị bây giờ, chị xem đi, tiều tụy hẳn ra, để người khác nhìn thấy dáng vẻ này thì phải làm sao?"
Nghe Á Ly hỏi, Na Mộc Lệ càng khóc dữ hơn, nhưng cô ta không muốn kể, cũng không dám kể, chỉ mình cô ta biết là được rồi. Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn lúc đó, thái độ của hắn, hành động khác hẳn vẻ trầm tĩnh của một vị vương tử mà hắn luôn có, sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong ánh mắt đó cứ như một loài quỷ dữ muốn nuốt chửng lấy con mồi vừa động phạm đến mình vậy.
Nhưng nếu là lúc bình thường những việc này sẽ không khiến cô ta bất ngờ và khiếp sợ như vậy, mà cô ta hốt hoảng là do thái độ Tư Cảnh Hàn thay đổi nhiều như vậy là vì... là vì...
"Lệ tỷ, chị hôm nay trước hãy nghỉ ngơi ở nhà, em sẽ gọi cho đạo diễn hoãn lại. Bây giờ chị muốn ăn cái gì, em gọi nhà hàng đem tới nhé?" Á Ly hết lòng chăm sóc cho Na Mộc Lệ, nhưng cô ta vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Mỗi khi nhớ lại chuyện hôm qua, đôi bàn tay xinh đẹp lại xiếc chặt vào gối, đến cuối cùng chỉ còn lại những giọt nước mắt đố kỵ, thâm độc cùng nham hiểm trong đáy mắt.
Hoắc Duật Hy! Tôi nhất định khiến cô phải trả giá cho những gì tôi đã gánh chịu! Tôi nhất định kéo cô ra khỏi vòng tay của Cảnh Hàn!
Nhất định!
Nhất định!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK