Chương 118 - 5: Gia đình hoàn chỉnh.
Sau đó cô cũng được biết thêm thật ra năm đó Đại Bạch ra đời đã đến tháng thứ chín thai kỳ chứ không phải tháng thứ bảy như cô và Mục Đương đã nghĩ. Mọi chuyện đều là do Tư Cảnh Hàn lường trước việc có thể Mục Đương sẽ hạ độc thủ với bào thai non nhầm diệt trừ người thừa kế của hắn, cho nên hắn đã cho Mặc Lạc Phàm công bố sai biệt tháng tuổi của thai nhi xuống hai tháng.
Cũng nhờ thế nên lúc xảy ra sự việc Đại Bạch đã đủ cứng cáp để sống sót, nếu không thì với hoàn cảnh khắc nghiệt như thế một đứa trẻ bảy tháng tuổi bị sinh non e là đã như Mặc Lạc Phàm nói trước đây, dù cố gắng thế nào thì nó cũng quá yếu để có thể sống sót.
Cho nên Đại Bạch quả thực sinh non nhưng chỉ sinh non trước mười ngày so với thời gian dự sinh chứ không phải hơn hai tháng.
Lúc Hoắc Duật Hy lên tầng thì thấy Đại Bạch vẫn đang ăn, trong miệng thằng bé đang ngốn một trái chuối, cũng là một món mà Tư Cảnh Hàn không thích nhưng cô lại thích.
Ba người đàn ông kia đã được cô thả về và bọn họ từ chối kể lý do vì sao Tư Cảnh Hàn quyết tâm bằng mọi giá không san sẻ Đại Bạch với cô, dù thế nào cũng muốn giấu cô chuyện của thằng bé và giữ nhóc con trở thành bảo bối của riêng mình.
Cô bỗng dưng thấy thật buồn cười, không ngờ Bảo Bối lại chính là Đại Bạch, con trai của cô, thế mà bấy lâu nay cô vẫn luôn khó chịu, ghen hờn với chính bảo bảo của mình ấy chứ.
Chắc là tên Tư Cảnh Hàn kia hả hê lắm.
Nhưng cũng vì tính khí quá tệ này của hắn, cứ ích kỷ độc chiếm con trai cho nên suýt nữa đã khiến cô gián tiếp hại đến bảo bảo của mình. Cô đã từng vì hận hắn mà tiết lộ cho Mục Đương biết đến Bảo Bối, cũng may ông ta đã nghĩ đó là cô nếu không thì có khi mọi chuyện đã đi vào chiều hướng xấu hơn.
"Chẹp chẹp..." Đại Bạch ăn xong quả chuối thì đi đến để vỏ lại vào đĩa một cách ngay ngắn, rồi nói với Hoắc Duật Hy: "Mommy, Đại Bạch muốn... muốn ăn thêm một quả nữa."
Hoắc Duật Hy còn đang cảm thán vì sao Tư Cảnh Hàn có thể nuôi được Đại Bạch trở thành một cục bông xinh đẹp như vậy thì bị tiếng gọi của nhóc con làm cho tỉnh táo, cô cười gượng: "À, được chứ, nhưng chỉ một quả nữa thôi, no quá con sẽ không ngủ được đó."
"Vâng... vâng ạ, Đại Bạch cảm ơn mommy." Nói là nói thế thôi, vừa dứt lời nhóc đã cắn một miếng thật to lên quả chuối, còn nghĩ đến lúc nữa sẽ được uống thêm cốc sữa do Tiểu Bạch pha cho thì đã rất rất thích.
"Ba Tiểu Bạch của con đâu rồi?" Hoắc Duật Hy nhìn một lượt trong phòng vẫn chưa thấy Tư Cảnh Hàn đâu nên hỏi Đại Bạch.
Bởi vì đang nhai nên Đại Bạch không nói được, bi bô rồi chỉ chỉ về phía phòng tắm.
Hoắc Duật Hy nhìn theo ngón tay nhỏ xíu của con trai, ánh mắt trong chốc lát tối lại, một nụ cười lưu manh nở trên đôi môi của cô.
Đại Bạch còn nhỏ, không hiểu sắc mặt là gì cả, cố bò lên ghế salon trong phòng, vừa ăn chuối vừa nhìn theo bóng dáng của mommy.
Cho đến lúc phòng tắm truyền ra một tiếng thét kinh hoàng.
Ồ, là Tiểu Bạch kêu.
Nhóc vẫn thản nhiên cắn thêm một miếng chuối nữa. Tận hưởng niềm vui ăn uống và triệt để quên đi những sự kiện xung quanh.
Trong phòng tắm Tư Cảnh Hàn đang dùng tay che bộ vị đặc biệt của cơ thể lại, tay lần tìm đến cái khăn lông, muốn thân dưới lại nhưng Hoắc Duật Hy đã sấn tới làm hắn gấp gáp kêu khẽ:
"Bà xã, sao bà xã lại vào trong này, ông xã đang tắm mà..."
___________
18/9/2019
#5 Ohyead, xong roài, đi ngủ nào.
Mai trước 12h Niếp đề 108k, vẫn 5 chương nhé.