Chương 95 - 19: Hôn lễ dưới thánh đường
Đôi vai của Hoắc Duật Hy thoáng run lên, bờ môi run run vì sợ hãi
Tư Cảnh Hàn sao lại nói những lời thế này, hắn không phải đến cứu cô sao? Không, không phải như vậy, hắn có mặt ở đây là để cứu cô mà, như những lần trước, dù không phải hắn nhưng cũng là ý của hắn bảo người khác đến
Hoắc Duật Hy nghĩ đến đây liền tìm kiếm bóng dáng của những người khác, nhưng chẳng có ai cả, A Tư hay Mặc Lạc Phàm đều không có mà chỉ có duy nhất Tư Cảnh Hàn Mà đã là một mình hắn thì hắn không đến cứu còn ai sẽ giúp cô?
Dường như đã lờ mờ hiểu được lời của Tư Cảnh Hàn nói là thật, thân thể Hoắc Duật Hy trở nên lạnh ngắt, đưa tay về phía hắn, bối rối lắc đầu:
"Không phải như vậy, Tư Cảnh Hàn anh sẽ không bỏ rơi tôi đâu Anh nói chỉ có anh mới được hủy hoại tôi thôi, những người khác không được động vào"
"Hừ!" Người đàn ông nghe xong câu này thì hừ giọng mũi: "Hôm nay đẩy cô vào vòng tay của tên đàn ông khác không phải chồng sắp cưới của cô thì chẳng phải là tự tay tôi hủy hoại cô còn gì?"
"Tại sao, Tư Cảnh Hàn?" Hoắc Duật Hy không dám tin những lời mình đang nghe: "Anh không cứu tôi vậy còn xuất hiện ở đây làm gì, Tư Cảnh Hàn, anh chỉ là muốn dọa tôi phải không, bởi vì tôi sắp lấy Tề Thiếu Khanh nên anh không hài lòng"
"Đừng ngốc nữa Hoắc Duật Hy" Giọng của Tư Cảnh Hàn không hề có độ ấm, "Chắc cô không nghĩ chỗ này ai là ông chủ chứ?"
Hoắc Duật Hy lắc đầu, cô thật sự không biết, nhưng cái này thì có liên quan gì?
Đúng lúc này bên ngoài một người cận vệ với tây trang đen tuyền thẳng tấp cung kính bước vào, báo cáo với Tư Cảnh Hàn nhưng đủ lớn để cô nghe được nội dung:
"Tôn chủ, chuyến bay đến Canada sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi Chỗ này là của ông chủ Mã bao phòng, ông ấy đã đến" Người này không nói hết câu nhưng đã gợi ý cho Tư Cảnh Hàn phải làm gì
Vừa nhắc đến người họ Mã Hoắc Duật Hy càng thêm cả kinh, cô lập tức nhìn Tư Cảnh Hàn quả nhiên thấy hắn nở nụ cười đầy lạnh lẽo, một nỗi tuyệt vọng xâm chiếm lấy trái tim của cô
"Không cần nhìn, chỗ này tôi mở ra là để kiếm tiền Khách đến đây bao phòng đều là người có máu mặt, ông chủ Mã là một bạn làm ăn của Tư thị, thứ lỗi tôi không thể làm phật lòng ông ấy rồi" Lời của Tư Cảnh Hàn câu nào cũng rõ mồn một, nụ cười của hắn cũng giống y hệt ba năm trước, vào cái lúc mà hắn chọn lợi ích để hy sinh bảo bảo cũng nở một nụ cười như vậy, lãnh lẽo và tuyệt tình, không do dự và không nhân tính
Nước mắt của Hoắc Duật Hy lần nữa rơi xuống, gần như là bò đến dưới chân của hắn
Nhưng có lẽ nào, hắn thật sự để cô ở lại đây sao?
Trơ mắt để cô bị người đàn ông khác lăng nhục?
"Tư Cảnh Hàn bọn họ cho tôi dùng thuốc, tôi không thể chống cự, cho dù anh để tôi tự sinh tự diệt cũng không nên tuyệt tình đẩy tôi vào đường cùng Không thể như vậy"
Hoắc Duật Hy thê lương đưa tay ra muốn chạm vào cổ chân của hắn nhưng Tư Cảnh Hàn cứ như bị điện giật lập tức lùi lại Lắc lắc đầu nhìn cô cứ như thương hại:
"Thật không ngờ đàn bà của Tề Thiếu Khanh thế nhưng lại tha thiết tôi đến vậy Chỉ là khiến cô thất vọng rồi, tôi có mặt ở đây không phải vì cô mà đến là do vô tình tiếp khách mới xuất hiện ở đây, cô cũng nên bớt hoang tưởng đi"
Hắn xoay lưng, liếc nhìn Hoắc Duật Hy ở trên sàn đang chìm vào thống khổ thì hừ lạnh: "Đàn bà Tư Cảnh Hàn này đã bán đi thì không có chuyện lần nữa thu về Huống chi ở Canada còn có người chờ tôi"
"Hư không, Tư Cảnh Hàn đêm trở về từ chỗ Mục Đương anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi, anh quên rồi sao?"
"Vậy lúc cô cự tuyệt không đi cổ trấn một mực trở về với Tề Thiếu Khanh cô có nhớ lời hứa của mình hay không? Hoắc Duật Hy, là do cô thất tín trước thì đừng trách tôi vô tình, kể từ đêm hôm đó cô chẳng còn tư cách để yêu cầu tôi thực hiện lời hứa nào nữa rồi!"
Tư Cảnh Hàn thật sự muốn quay bước rời đi, nhưng hắn chính là sợi dây cứu mạng của cô trong lúc này, Hoắc Duật Hy thật sự không thể bỏ qua, cô đưa tay bắt lấy cổ chân của hắn, gạt bỏ hết tất cả tôn nghiêm:
"Xin anh, Tư Cảnh Hàn xin anh, niệm tình chúng ta cũng từng có lúc vui vẻ, anh đưa tôi đi được không, hôn lễ ngày mai tôi theo ý anh, có hủy bỏ, tôi trở về bên cạnh anh giống như trước đây"
Một lời đề nghị đầy hấp dẫn, một người phụ nữ với sự cầu xin tê tâm liệt phế
Tư Cảnh Hàn hắn thật sự dao động, lòng hắn chỉ vì một câu nói này mà loạn cả lên, lý trí hắn vì một câu này mà mất đi sự kiên định lúc nãy
Hắn muốn xoay người lại, bế cô lên lập tức
[Không, Cảnh Hàn] Giọng nói của Lạc Tư Vũ kịp thời ngăn cản hắn, lần này là một câu cầu khiến nhắc nhở: [Đi thôi]
Tư Cảnh Hàn nhắm mắt, rút mạnh chân lại, khắc nghiệt phun ra từng chữ: "Cô đã hết giá trị lợi dụng rồi!"
"Chẳng lẽ trước giờ đối với tôi một chút động tâm anh cũng không có?!" Hoắc Duật Hy dùng toàn bộ sức lực còn lại thét lên
Bóng lưng của người kia không hề lay chuyển, rộng lớn và đầy cao ngạo, lạnh lẽo đến vô tình:
"Tình cảm tôi có đã cho người khác hết rồi, không còn thừa cho cô nữa"
Tư Cảnh Hàn khi nói hết câu này chỉ khựng lại ba giây, hắn không quay lại nhìn cô thêm lần nào nữa, đôi mắt màu lam trở thành một mảng trống rỗng hóa thành tàn tro, vô hồn
Hoắc Duật Hy, tôi đi đây
"Cộp cộp cộp"
Tiếng giày da của Tư Cảnh Hàn nhỏ dần, nhỏ dần rồi vụt tắt
Căn phòng nơi Hoắc Duật Hy đang nằm trên sàn trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, bàn tay cô còn duy trì động tác giữ chân hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không có kỳ tích nào xuất hiện nữa, hắn đã rời đi thật rồi
"Ga a!!!"
Lạc Tư Vũ xoay người, nhìn bóng Tư Cảnh Hàn đã khuất mất, hắn lần nữa dựa vào tường nhưng đôi mắt lúc này trở nên sắc bén vô cùng, thấp giọng ra lệnh:
"Thả tên họ Mã vào trong!"
________________
5/7/2019
Nếu Niếp nói Bảo Bối là người thứ ba, và nếu như Niếp nói vài chương nữa Tư Cảnh Hàn sẽ kết hôn thì phản ứng của các nàng yêu dấu sẽ thế nào nhỉ?
Mấy chương này mệt não lắm à nha, cưng tui xíu nào hôn, bé lại sút cân giòi~~~
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn