Chương 105 - 4: Di ước còn sót lại.
Di chúc.
Những người khác cũng hít thở không thông khi nhìn thấy hai từ này.
Tống Ly Khắc cười hừ hừ: "Tề gia, người trên đời này hiểu hắn nhất quả nhiên là anh. Thứ mà anh kêu tôi đi tìm chính là cái này."
Tề Thiếu Khanh trầm mặc, Mặc Lạc Phàm cười khẩy, còn Hàn thúc đôi mắt già nua bỗng chốc đỏ hoe.
"Đọc đi." Lạc Tư Vũ yêu cầu.
Theo di chúc, ba năm trước 70% cổ phần Tư Cảnh Hàn có trong tay đã sang tên cho một Bảo Bối 60%, 10% còn lại, mỗi người Mao Lập Tát và Mạc Doanh giữ 5%, chính thức trở thành cổ đông trụ cột của công ty.
Lạc Tư Vũ được ủy quyền quản lý toàn bộ công ty nếu hắn gặp chuyện bất trắc.
Còn về phần tài sản cá nhân, tiền mặt ở ngân hàng và các bất động sản hắn có được toàn bộ sang tên cho Hoắc Duật Hy, ngoại trừ biệt thự Hàn Nguyệt.
Ngoài ra, kèm theo di chúc là một mẫu thư dặn dò chuyện của tổ chức. Ngự Khinh sẽ thế chỗ của Lạc Tư Vũ, hỗ trợ cho Tề Thiếu Khanh, Lục Nguyên trở lại công ty tiếp quản 5% cổ phần mà Lạc Tư Vũ trích ra, cùng Mạc Doanh và Mao Lập Tát giữ vững công ty trong giai đoạn nhiều biến động khi hắn không có ở đây.
Tống Ly Khắc đọc xong những người có mặt đều chìm vào một khoảng tĩnh lặng.
Người được chú ý đến nhiều nhất đương nhiên là Hoắc Duật Hy.
Mà chính bản thân cô nghe xong cũng phải hãi hùng.
Thì ra hắn đều đã chuẩn bị từ trước, cho dù hắn có chết thì cũng phải khiến người khác làm theo lời của hắn.
Móng tay của Hoắc Duật Hy vì một loại cảm xúc mãnh liệt mà sắp xuyên qua da, cô lắc đầu thật mạnh: "Tôi không lấy, tôi không chấp nhận, hắn chưa chết!"
Tống Ly Khắc rất dửng dưng, đối với cô hoàn toàn là ghét bỏ: "Biết ngay cô sẽ nói như vậy mà. Nhưng Tư Cảnh Hàn trong thư có dặn, mọi thứ đã sang tên đi thì không nhận lại, cô muốn xử trí thế nào tùy cô, quyên góp cũng được, vứt đi cũng được, như cách mà cô vứt bỏ cậu ấy vậy!"
Hoắc Duật Hy nghe đến hết câu cuối của anh ta trái tim liền bị véo một cái đau đớn, gần như không thở được, Tống Ly Khắc thấy mặt cô tái nhợt đi xem như đã đạt được mục đích. Anh ta ngồi xuống, Hoắc Duật Hy càng thấm thía nỗi đau thì càng thích mắt.
"Hắn như thế là muốn cắt đứt mọi quan hệ với em?" Bất chợt Hoắc Duật Hy run rẩy bắt lấy tay của Tề Thiếu Khanh, anh khó khăn gật đầu nhưng đó vẫn là sự thật.
"Tiểu Hy, Tư Cảnh Hàn đã quyết định rồi thì không còn cách khác nữa đâu. Em sẽ dần quên hắn đi."
"Anh biết là không thể mà..." Hoắc Duật Hy bây giờ mới bắt đầu mếu máo, đúng vậy, thật bất chợt. Bởi vì nếu không nghĩ đến những nỗi đau khuất lấp của hắn, chỉ cần nghĩ đến những tổn thương sâu sắc của hắn đã gây ra cho mình thì cô sẽ không sao cả, sẽ không đau đớn.
Nhưng đâu dễ dàng như vậy, người ta dùng vài phút để nhớ đến một người, và đôi khi phải dùng cả một đời vẫn không quên được người đó.
Biết thì rất dễ, quên đi mới là chuyện khó, cho nên chỉ cần nghĩ đến nỗi đau của hắn nước mắt của cô lại vô thức tuôn ra.
Tề Thiếu Khanh vuốt tóc Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, em rất mạnh mẽ mà phải không, phải can đảm lên."
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu: "Không, em không muốn mạnh mẽ như vậy, em muốn gặp hắn mà."
"Để làm gì?" Tống Ly Khắc sắc bén hỏi, Hoắc Duật Hy ngơ ngác nhìn sang anh ta, trong chốc lát không biết phải nói gì, đương nhiên Tống Ly Khắc cũng đoán được điều đó, châm biếm: "Mọi người đều nói cô không có lỗi, nên không cần xin lỗi. Cho nên cô gặp Cảnh Hàn để làm gì đây, có ý nghĩa gì sao?"
"Tôi..." Thế mà Hoắc Duật Hy lại không lập tức trả lời được, để làm gì cô cũng không biết nên làm gì.
"Hoắc Duật Hy, đừng nực cười nữa, bây giờ cô muốn gặp hay không cũng không do chúng tôi quyết định, nên cả đời này trừ phi Tư Cảnh Hàn tự động tìm đến cô nếu không cô đừng mong gặp lại cậu ấy." Tống Ly Khắc quả quyết, nhưng cũng rất nhanh sau đó dập tắt hết mọi hy vọng của Hoắc Duật Hy: "Nhưng mà cô hãy cầu nguyện điều này xảy ra ở kiếp sau đi, bởi vì người đàn ông cô đành tâm giết chết, đã không còn nữa rồi!"
___________
20/8/2019