Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 105 - 6: Di ước còn sót lại.








Chương 105 - 6: Di ước còn sót lại.





Thời gian là một vị thuốc dẫn quý báu, có thể là người ta nguôi dần cơn đau, từ yêu chuyển thành không yêu, từ không yêu cũng có thể trở thành yêu.





Thời gian là một liều thuốc độc, gặm nhắm thanh xuân, bào mòn vẻ đẹp của một con người, là hạn định bắt buộc con người ta phải biết trân quý hơn khoảng thời gian có được hạnh phúc.





"Tư Cảnh Hàn..."





Hoắc Duật Hy thều thào gọi nhỏ tên người đàn ông bằng tất cả ruột gan.





Đôi mắt mơ màng ầng ậng như sương đêm, bất chợt bên má cảm nhận được một bàn tay quen thuộc.





"Tư Cảnh Hàn?" Cô gọi với, cứ như vậy nắm chặt lấy bàn tay kia, nhưng nó lạnh ngắt không có độ ấm. Trong tiếng thở dốc và hơi lạnh buốt của ban đêm, tất cả cảnh vật xung quanh đều chìm vào đêm tối không nhìn thấy gì nữa, chỉ có một tia sáng dọi thẳng xuống từ trên đỉnh đầu ở chỗ của cô.





Hoắc Duật Hy bàng hoàng mở mắt, khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông trong bóng tối vẫn trắng trẻo và trong suốt, xinh đẹp như một con búp bê thủy tinh, hắn vẫn mặc bộ lễ phục chú rể trắng muốt.





"Tư Cảnh Hàn, anh còn sống phải không?" Hoắc Duật Hy muốn nhào vào lòng của hắn nhưng bị một sức lực vô hình giữ lại, không cách nào đến được bên cạnh người đàn ông.





Có lẽ hắn cô giận hờn cho nên đôi mắt vẫn vô hồn và khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.





Hắn nhìn cô chăm chú, tuy rằng không mở miệng nhưng âm thanh từ giọng nói quen thuộc lại đối thoại với cô.





"Hoắc Duật Hy, tôi muốn trở thành chú rể đẹp nhất để xứng đáng với cô dâu đẹp nhất. Nhưng mà em lại không chịu, là bởi vì tôi xấu xí lắm sao?"





Hoắc Duật Hy lập tức lắc đầu, không phải như vậy.





"Không phải như vậy? Thế thì cớ sao em lại tàn nhẫn với tôi đến thế, em xem, ở chỗ này của tôi đau lắm, lúc xuống địa ngục cũng không được mang theo trái tim."





Tư Cảnh Hàn cứng nhắc đặt tay lên ngực trái, lập tức nơi đó rỉ máu, một vết thương sâu hoáy ở vị trí trái tim của hắn. Cả bộ lễ phục trắng muốt nhanh chóng loang lỗ màu đỏ thẫm đáng sợ, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tư Cảnh Hàn cũng bỗng chốc nhếch nhác những máu tươi, đầy u ám.





Hắn cứ như một thần chết, chỉ về phía cô: "Hoắc Duật Hy, tôi đau lắm, em biết không?"





Hoắc Duật Hy sợ hãi, ra sức lắc đầu, cố vươn người đến chỗ của hắn: "Tư Cảnh Hàn, xin lỗi, tôi không muốn vậy đâu, tôi đi theo anh được không?"





"Nhanh như vậy đã không sống nổi?" Giọng nói của Tư Cảnh Hàn đột nhiên trở nên lạnh buốt và đầy chăm biếm, khiến đối phương không rét mà run.





"Nhưng tôi sẽ không cho em cơ hội chuộc lỗi đâu, em tàn nhẫn với tôi như vậy. Thế nên tôi phải trừng phạt em, trừng phạt em ở lại thế gian này, đời này kiếp này sống thật tốt nhưng mãi mãi cũng không thể quên tôi, không thể quên đi kẻ mà em đành tâm giết chết!"





Sức lực luôn giữ chặt Hoắc Duật Hy bỗng nhiên nới lỏng rồi buông hẳn ra, cô theo quán tính ngã xuống đất nhưng vẫn cố bò về chỗ Tư Cảnh Hàn đang đứng.





Nhưng không hiểu sao dù có cố gắng thế nào cũng không chạm vào được.





"Tư Cảnh Hàn..."





Hoắc Duật Hy càng gọi thì hình ảnh của Tư Cảnh Hàn lại thêm mờ dần, cứ như một làn khói mỏng manh chuẩn bị theo cơn gió mà tan biến, trong bóng đêm đó chỉ còn lại mình cô, cô chỉ còn nhìn thấy chính mình ngoài ra là một màu đen kịt.





"A..." Cô cúi đầu khóc thê lương, bên tai còn văng vẳng tiếng nói của Tư Cảnh Hàn.





Tôi trừng phạt em ở lại thế gian này một mình...





Đời này kiếp này sống thật tốt nhưng mãi mãi cũng không thể quên tôi...





Không thể quên đi kẻ mà em đành tâm giết chết!





Không thể quên...





_____________





21/8/2019

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK