Chương 88 - 5: Đoạn tuyệt (5)
"Tổng tài, camera đặt trong phòng ngủ bị Hoắc Duật Hy đập nát rồi"
"Ừ"
Hả? Chỉ có thế sao? Mao Lập Tát không tin hỏi lại lần nữa: "Tổng tài, mấy cái còn lại xung quanh phòng ngủ và cầu thang, chỗ nào với tới cô ấy đều đập hết rồi"
"Đã biết Cậu ra ngoài đi"
Lần này thì Mao Lập Tát há hốc mồm thực sự Ngay cả tức giận cũng không có sao?
"Tổng tài, có cần tôi cho người lắp lại không?"
"Không cần" Tư Cảnh Hàn lập lại lần nữa, bây giờ thì Mao Lập Tát mới tin mình không nghe lầm, xem ra hắn hiểu anh nói gì mà
Bỗng nhiên, anh sực nhớ ra một việc, đập hai bàn tay vào nhau kêu lên: "Có phải hay không tổng tài, anh đã lắp camera tinh vi ở chỗ nào đó mà Hoắc Duật Hy không biết để đề phòng phải không?"
Chắc chắn là vậy hắn mới bình thản như thế!
"Không có"
Sặc!
Mao Lập Tát lung lay bước chân, "Hả? Vì sao vậy? Thế sao anh không cho tôi đi lắp lại?"
"Hoắc Duật Hy không muốn cho tôi thấy mặt thì không nhìn nữa" Nói rồi Tư Cảnh Hàn úp máy tính lại, tự mình mở điện thoại cá nhân gọi cho một số di động tên Lăng Túc Thiên
Mao Lập Tát thấy ý đuổi người của tổng tài thì lặng lẽ tỏ thái độ, nhưng cũng tự động đi ra ngoài rồi đóng cửa lại
Bên trong Tư Cảnh Hàn gọi điện thoại, đầu kia rất nhanh bắt máy
[Alo?]
"Có một món quà muốn tặng cho Lăng tổng, muốn nhận không?"
Bên kia thoáng im lặng, một thoáng thì cười khẽ, giọng nói trầm thấp nhưng đủ nội lực: [Đều là chỗ quen biết, không cần khách khí]
"Đều là chỗ quen biết Lăng tổng và Tề gia cũng là cùng chỗ quen biết" Tư Cảnh Hàn cũng cười khẽ, nhưng lại vạch trần
Đầu dây bên kia càng cười thêm sảng khoái [Xem ra Thượng nhân À không, Tư tổng rất để tâm chuyện lần trước?]
"Chuyện lần trước? Ý Lăng tổng là chuyện nào?" Tư Cảnh Hàn tỏ vẻ không hiểu việc người kia đề cập đến việc mảnh đất ở thành Tây Người tên Lăng Túc Thiên cười trừ, [A, nói vậy Túc Thiên đã nghĩ nhiều rồi]
"Lăng tổng, chúng ta đều là cá thích sống trong ao nước đục, nước trong một chút sẽ sợ lộ mình Tuy rằng nói không là bạn bè nhưng cũng là"
[Cùng một loại?] Lăng Túc Thiên tiếp nữa lời còn lại, Tư Cảnh Hàn không đáp, nhưng cười một ý
Lăng Túc Thiên lại nói: [Thế nên hôm nay đích thân Tư tổng gọi đến cho Túc Thiên là để bàn chuyện cùng có lợi?]
"Không phải cùng có lợi, mà là để giúp Lăng tổng có thể làm ngư ông đắc lợi, tìm được giá cao hơn gấp nhiều lần so với giá của miếng bánh mà Lăng tổng đang có"
[À, ra vậy] Tư Cảnh Hàn nói đến đó, Lăng Túc Thiên đã hiểu Hắn thích thú chuyển điện thoại: [Không ngờ mảnh đất này trong tay tôi có một ngày lại được giá đến thế này Mà đích thân hai ông chủ lớn phải tranh giành, đúng là không uổng công lần này về đây]
"Thế nên Lăng tổng sẽ không từ chối việc cùng tôi bơi chung một dòng nước chứ?"
Người tên Lăng Túc Thiên không thay đổi thái độ, đáp: [Vậy còn phải xem món quà Tư tổng biếu cho tôi có giá thế nào]
"Phụ nữ tôi rất yêu thích"
[A a Là sủng vật sao? Nhưng mà hàng đã qua sử dụng]
"Tề gia cũng rất thích" Tư Cảnh Hàn không nhanh không chậm cắt ngang ý của Lăng Túc Thiên
Bên kia lại im lặng thêm lần nữa, đã hiểu ra ý tứ của hắn, anh ta càng hứng thú hơn: [Vậy Tư tổng muốn trao đổi thế nào mà cho rằng tôi sẽ là ngư ông đắc lợi?]
"Mảnh đất thành Tây trở thành của tôi Người trở thành của anh Còn giá anh muốn đề với Tề Thiếu Khanh thì tùy anh lựa chọn"
[Xem ra sủng vật này của anh rất lợi hại, có thể khiến Tề gia bỏ ra bất cứ giá nào để đổi lấy sao?] Lăng Túc Thiên vẫn có điểm nghi hoặc
"Lăng tổng không cần ngờ vực Tôi dùng uy tín trước giờ để thế chấp, anh đã hài lòng?" Tư Cảnh Hàn lạnh nhạt khẳng định, cũng không giải thích gì thêm
[Thành giao] Bên kia Lăng Túc Thiên trực tiếp trả lời, nhưng hình như hứng thú anh ta đối với người mà Tư Cảnh Hàn đã đề cập vẫn chưa tận, có chút chờ mong nói:
[Thật sự muốn xem mặt mũi của sủng vật kia thế nào, có phải mùi vị rất tốt không nên các người đều tranh giành đến như vậy? Có khi tôi sẽ không đổi với Tề gia nữa mà để dành thưởng thức cũng không chừng]
Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn về chậu lan hồ điệp trên bàn trà, không vui không buồn trả lời: "Là người của anh thì tùy anh xử trí"
Bên kia Lăng Túc Thiên lập tức bật cười, [Quả nhiên là Tư tổng của Tư thị tài phiệt trong truyền thuyết, đối với đàn bà trước giờ vừa hào phóng nhưng cũng thật vô tình Dù là bán đi sủng vật một chút cũng không luyến tiếc, hào phóng, quả thật hào phóng"
Tư Cảnh Hàn không vội ngắt lời Lăng Túc Thiên, cũng không đáp lời nói vừa rồi mà trực tiếp đề cập thời gian trao đổi
Lăng Túc Thiên tuy là thương nhân nhưng trước giờ trong thương giới hắn được ví như một hiệu cầm đồ Trước giờ làm ăn với hắn không dùng đến nghĩa uy tín, chỉ có giá cả, dù có giấy trắng mực đen nằm trên hợp đồng đi nữa thì một khi chưa công bố ra đều có thể thay đổi, chỉ cần trả cho hắn một cái giá thích hợp thì tên người này liền có thể biến thành người khác Hắn là giảo quyệt trong giảo quyệt
Là con sói tham lam, dã tâm không ai sánh được Tuy vậy, chỉ cần là có nhu cầu phù hợp thì bất cứ ai trong thương giới hay hắc đạo đều có thể tìm đến hắn mà không cần phân biệt địch hay ta, hắn cũng không có bạn hay thù, chỉ có trao đổi lợi ít sòng phẳng, nước sông không phạm nước giếng là được
Cho nên, đối với Tề Thiếu Khanh cũng được, Tư Cảnh Hàn cũng được, cho hắn một cái giá và sự hứng thú nhất định thì trong cuộc làm ăn đó đều trở thành bạn
Cứ như bây giờ vậy
[Được, cứ quyết định như thế Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây] Lăng Túc Thiên nói
Tư Cảnh Hàn cũng ừ một tiếng, nhưng khi Lăng Túc Thiên định ngắt máy thì Tư Cảnh Hàn lại nói: "Còn chưa nói anh một chuyện Sủng vật của tôi có lẽ rất hợp với khẩu vị của anh"
[Thế sao? Thế thì tôi phải giữ lại để thưởng thức rồi] Lăng Túc Thiên càng hứng thú
"Đúng vậy Là Hoắc Duật Hy, con gái Hoắc gia, Lăng tổng nếu không ngại thì cứ tự nhiên"
[]
______________
25/3/2019
Trường hợp của Lăng Túc Thiên và Tư Cảnh Hàn đại khái như Suneo bảo Nobita: Bánh ngon này ngon lắm, ăn đi, đó là của Chai-en đó^^
Rồi Nobita dám ăn không?
*Cứu đói đêm khuya, các nàng yêu like và bỏ phiếu ủng hộ Niếp nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn