Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 89 - 1: Cống phẩm bán đi (1)




Chương 89 - 1: Cống phẩm bán đi (1)
Không đợi Lăng Túc Thiên trả lời Tư Cảnh Hàn đã cúp máy
Hắn cũng không ở đó tiếp tục xử lý công việc nữa mà đứng dậy, từ từ đi vào nhà tắm trong phòng nghỉ riêng
Đưa tay xả nước, muốn cúi đầu xuống rửa mặt nhưng khi chạm đến vết thương trên mặt còn được bôi thuốc thì khựng lại, đổi thành động tác lấy khăn tay giặt sạch, vắt ráo rồi nhẹ nhàng lau lên mặt
Hắn rất cẩn thận chăm chút cho bản thân, mà nói chính xác hơn là rất để ý đến diện mạo của mình hiện tại
Lời của Mặc Lạc Phàm đối với hắn mà nói thật sự có tác động rất lớn Người làm đặc công rất sợ trên người để lại dấu vết, sẹo là một khuyết điểm lớn huống hồ lại ngay trên khuôn mặt Bao lâu này hắn giữ mình trong thân phận Thượng nhân của Vong, khuôn mặt thật thế nào thế giới bên ngoài đều không biết rõ
Người biết được thân phận thứ hai này của hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ chỗ thân cận thì hầu như ai cũng cho Tư Cảnh Hàn chỉ là thương nhân của bạch đạo
Một khi những điều kín kẽ này được công khai, có bao nhiêu sự việc sẽ chuyển biến mà bản thân hắn chỉ có một, muốn vẹn toàn tất cả thì cũng chỉ là cố gắng hoài công, đặc biệt là trong thời gian này Điểm thời gian nhạy cảm, khi dã tâm của Mục Đương trở mình thức dậy, hắn càng phải cẩn trọng, không thể vì lý do của cá nhân bản thân mà ảnh hưởng đến toàn cục
Huống hồ ngoài lý do này, thì khuôn mặt của hắn chẳng phải là rất giống với Tử Mặc sao?
Hắn nhìn bản thân trong gương thêm một lần nữa, trong đôi mắt không hề xuất hiện tơ máu của một người thiếu ngủ Mấy ngày nay hắn còn ngủ rất nhiều là đằng khác, nhếch môi một cái khinh bỉ hắn lại đưa tay tắt vòi nước, lau khô tay rồi xoay người trở ra Đến bàn làm việc của mình mở ngăn kéo tìm lọ thuốc giảm đau, đổ ra vài viên cho vào miệng, sau đó cầm cốc nước trên bàn nuốt xuống
"Cạch" Đặt cái cốc trở về vị trí ban đầu, trên môi nước còn động lại tạo nên ánh sáng bóng loáng, đẹp mắt Hắn hơi mím lại, ánh mắt một đường nhìn thời gian trên đồng hồ, nhẩm tính mấy ngày rồi chưa về Hàn Nguyệt
Là bắt từ hôm ép buộc Hoắc Duật Hy rồi rời khỏi thì đến hôm nay cũng đã năm ngày
Lúc cô ở bệnh viện hắn cũng không đến lần nào, cho đến lúc nãy nhìn qua camera thì mới biết được dáng vẻ của cô không phải tiều tụy như hắn nghĩ Cô kiên cường nhiều hơn tưởng tượng của hắn
Rất tốt!
Tư Cảnh Hàn nhẩm một câu này, hắn lại với tay lấy điện thoại, ấn gọi đi
[Alo?]
"Chuẩn bị một người phụ nữ"
[]
"Sạch sẽ một chút" Hắn lại nói tiếp Bên kia cho đến bây giờ vẫn im lặng, hình như là bất ngờ với lời vừa rồi của Tư Cảnh Hàn, sau cùng mới rồi mới hỏi: [Muốn đem đi đâu?]
"Về Hàn Nguyệt Khi nào tôi gọi thì mang qua"
"Phịch"
Dặn dò xong, Tư Cảnh Hàn buông điện thoại trong tay ra cho nó trượt tự do xuống bàn làm việc, trong chốc lát đó không biết làm gì, hắn cũng học theo bộ dạng của Tề Thiếu Khanh lần mò tìm bao thuốc lá
Là Mao Lập Tát mua giúp hắn, anh ấy đã chọn loại được đặc chế làm riêng hạn chế hàm lượng nicotin đến tối đa Cũng rất không vui khi đưa thứ này cho tổng tài của mình, nhưng là lệnh anh cũng không thể trái ý, dù sao cũng lớn hết rồi, không thể suốt ngày quản thúc y hệt trẻ đi mẫu giáo
Tuy nói là nói như vậy, nhưng mấy ngày nay anh vẫn như một tên trộm thường xuyên lén nhìn vào phòng làm việc của Tư Cảnh Hàn Giống như bây giờ, anh đẩy cửa phòng he hé liếc nhìn vào trong, đúng lúc thấy Tư Cảnh Hàn mở bao thuốc, lại bật lửa rồi đưa thuốc lên miệng
Anh nhíu mày, rất bực bội gọi gấp cho Mặc Lạc Phàm:
"Anh đâu ở đâu nhỉ?"
[Có chuyện gì?] Bên kia có vẻ uể oải trả lời
"Mau qua đây đi, tổng tài của tôi đang hút thuốc Hoặc là anh gọi cho hắn, dọa rằng hút thuốc cũng có thể làm dị ứng vết thương trên mặt càng tốt Còn nữa"
"Khụ khụ khụ"
Nhưng anh còn nói chưa hết thì trong phòng đã truyền đến tiếng ho khan do bị sặc khói thuốc Tư Cảnh Hàn ho rất dữ, tay kẹp điếu thuốc cũng run lên, lửng lơ rồi rơi xuống đất, tàn thuốc vỡ thành bụi thảm thương
Y hệt cái vai đang run lên đó của người ngồi trên ghế Hắn vẫn ho không ngừng
"Khụ khụ khụ"
[Alo? Alo? Mao Lập Tát, cậu sao thế, sao đột nhiên im lặng vậy?]
Mao Lập Tát đứng nhìn đến quên luôn cuộc trò chuyện với Mặc Lạc Phàm, anh chớp chớp mắt, trong lòng khó chịu từng chút lan tràn Cảm giác bức bối này khiến muốn trút giận vào bất cứ một cái gì đó nhưng không biết phải làm sao Anh thực không nhìn nổi nữa đành trực tiếp đóng cửa phòng lại, bỏ đi
Đi được bốn năm bước mới áp điện thoại vào tai, ngắn ngủn nói: Không cần qua nữa, rồi cúp máy
Mạc Doanh đúng lúc đi đến, thấy anh thì muốn trêu một chút nên liền hỏi: "Thế nào, lại bị đuổi thẳng cổ à?"
"Tránh ra!"
Mao Lập Tát lách sang một bên, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho Mạc Doanh khiến cho cô kinh ngạc đứng yên một chỗ nhìn theo, đến khi bóng lưng của anh khuất sau thang máy chuyên dụng thì vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì
"Đồ đàn ông thối!"
Nhưng mà không hiểu sao trong lòng cô lại khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt của Mao Lập Tát lúc nãy chẳng hề có mình Càng nghĩ càng ấm ức, cô một hơi giẫm gót đi vào phòng làm việc ở cuối dãy rồi đóng sập cửa lại
_____________
Đến hôm nay vẫn chưa liên lạc được với Hoắc Duật Hy thì Tề Thiếu Khanh bắt đầu thấy nghi hoặc, mảnh đất tuy rằng đã gần hoàn thành xong việc ký kết nhưng Lăng Túc Thiên lại đột ngột xuất ngoại khiến trì trệ thêm ba hôm
Không còn gì nữa việc này chắc chắn là do Tư Cảnh Hàn chen chân vào, chỉ là anh chưa hiểu rõ hết mục đích của hắn trong chuyện này là gì, vì sao phải kéo cả Lăng Túc Thiên vào cuộc Đối với chuyện của Hoắc Duật Hy mà nói, chuyện hắn bán cô cho anh đã đủ tàn nhẫn, còn sao phải chần chừ cho thêm vướng bận
Trí Quân đem cà phê vào cho anh, đúng lúc thấy anh ngồi trầm tư thì bảo:
"Đã sốt ruột?"
Cô không hay tỏ thái độ này, trước đây đối với anh thì càng không, nhưng hôm nay lại phá lệ khiến anh phải nâng mắt lên quan sát của một tý, rồi cười nhẹ:
"Quả thật có một chút"
Trí Quân gật đầu, dẫu sao ở trong tay Tư Cảnh Hàn cũng không phải là điều gì quá tốt đẹp, huống hồ là anh ra giá với hắn để đòi lại người, không nổi giận thì mới là chuyện kỳ lạ
"Bên Lăng tổng hôm nay sẽ trở về, trước ngày mai nhất định chúng ta sẽ hoàn thành xong thủ tục" Ý cô ở đây chính là nhắc anh không cần phải nóng lòng thêm nữa, sau khi lấy được mảnh đất, trực tiếp tìm gặp Tư Cảnh Hàn là có thể đưa Hoắc Duật Hy
Chỉ là Tề Thiếu Khanh không cho mọi chuyện lại quá đơn giản là thế, mặc dù theo lý thuyết ban đầu anh dùng bước này với Tư Cảnh Hàn thì đây là phần kết quả tất yếu Nhưng đột ngột Lăng Túc Thiên lại dùng trở ngại ba ngày để cản bước tiến của anh, làm cho dự liệu đi trễ lộ trình dù rằng không lệch hướng nhưng vẫn gây ra cảm giác mất đi thăng bằng
Dù sao trước giờ tung hoành trên thương trường anh đã quen là người nám quyền chủ động, từng bước đợi con mồi rơi vào lưới mềm Hiện tay lại phải kéo trúng một tảng đó cứng lại biết phá lưới đương nhiên có chút không vui
Tuy vậy, cái nào cũng có hai mặt của nó, tuy rằng việc khó hay gây ra trở ngại nhưng lại mang đến nhiều bất ngờ thú vị, một khi đã đạt được chiến thắng thì mùi vị lại càng được nâng cao Đó chính là cái giá phải trả cho một phần thưởng lớn
Hoắc Duật Hy chính là phần thưởng tuyệt mĩ mà anh phải trả đắc giá đó
Ngay lúc yên tĩnh, đột ngột điện thoại của Tề Thiếu Khanh lại vang lên Không phải là máy bàn của công ty mà từ số di động cá nhân
Có chút nghi ngờ nhìn vào hàng số của người gọi đến, không phải ai khác mà là Lăng Túc Thiên Anh không nghĩ ngợi, trực tiếp bắt máy
"Lăng tổng, tôi là Tề Thiếu Khanh"
[Tề gia, thật thất lễ lại chọn giờ này gọi cho cậu, hẳn là đang trong phòng làm việc?] Lăng Túc Thiên cười nhẹ hỏi
"Quả thật như vậy Nhưng Lăng tổng không cần khách khí, chỉ cần là chuyện cần thiết thì đối với tôi không bao giờ gọi là làm phiền"
[À, ra vậy] Lăng Túc Thiên như đã ngộ ra, hắn lại nói: [Chỉ là hôm nay gọi cho Tề gia cũng không phải là chuyện công việc gì quan trọng, mà có một chút việc riêng muốn hàn huyên một chút với cậu Cho tôi một chút thời gian chứ?]
"Anh cứ nói" Tề Thiếu Khanh đáp, ngã lưng vào ghế tựa phía sau, "Thật ra tôi cũng rất biết trước bản hợp đồng của chúng ta sắp ký thì đối với Lăng tổng còn có chút nào đáng hứng thú hơn, trước giờ việc gây cho anh hứng thú không nhiều"
Như cá gặp nước, Lăng Túc Thiên cười rộ: [Gia, đúng là vậy, trước giờ tôi chưa từng nghĩ có một ngày lại có chuyện khiến tôi đau đầu như thế, cậu nói xem nên giải quyết thế nào?]
Không đợi Tề Thiếu Khanh nói tiếp, Lăng Túc Thiên lên tiếng nói tiếp: [Chuyện là hôm nay tôi có nhận được một món quà, mà món quà này có giá trị liên thành Tôi vừa trong thấy đã thật thích mắt, nhưng là, cậu biết không Tề gia]
[Nhìn kỹ một chút hình như đã gửi nhầm địa chỉ, thế nào tôi lại tiếc nếu phải trả lại, còn nếu đem dùng thì lại sợ đền không nổi cho người ta Chúng ta dù gì cũng là chỗ quen biết, nếu như trở thành của cậu thì tôi cũng không mấy tiếc, chỉ là không biết Tề gia có hứng thú hay không?]
Nói đến đây Lăng Túc Thiên đã bộc lộ dụng ý của mình, không đơn thuần là một câu chuyện của riêng cá nhân hắn, người nhanh nhạy như Tề Thiếu Khanh thì làm sao không đánh hơi ra được, dù trong lòng có một dự tính không hay nhưng anh vẫn thật bình thản tiếp lời, thậm chí là mang ý cười ôn hòa vốn có
"Món quà mà Lăng tổng nhắc đến hẳn là từ chỗ người chúng ta đều quen biết?"
[Đúng vậy] Lăng Túc Thiên không phủ nhận
Tề Thiếu Khanh cười trầm: "Lăng tổng giải thích cặn kẽ đến như vậy hẳn là miếng bánh ở Tây thành không đến được Thiếu Khanh chạm đến rồi"
[Đây cũng là một nuối tiếc lớn của Túc Thiên] Lăng Túc Thiên cảm thán Bất quá Tề Thiếu Khanh cũng không tỏ thái độ gì, càng không lập lại vấn đề này nữa, anh vào thẳng vấn đề:
"Món quà đó của Lăng tổng tôi rất có hứng thú, nếu như anh đã có hảo ý vậy thì Thiếu Khanh cũng không thể từ chối Thời gian, địa điểm tùy Lăng tổng quyết định, tối nay lấy thân phận một người bạn tôi mời anh"
[Được, vậy chúng ta tối nay gặp Dù có chút tiếc nuối nhưng món quà này tôi sẽ thay Tề gia chiếu cố, lúc đến đây thế nào liền trình diện anh như thế ấy]
_____________
27/3/2019
Đến đây, Niếp vãn không thể nói gì thêm ngoài châm ngôn: Đàn ông vô tình, còn đàn bà thì tàn nhẫn
Like và bỏ phiếu cứu Niếp nhé

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK