Chương 101 - 5: Linh hồn của ác quỷ.
Ngay tại giây phút này tất cả hoạt động đều trở nên ngưng trọng, Tề Thiếu Khanh cũng buông tên đặc công trong tay ra, hắn ngã nhào xuống đất ôm bụng ho khan ra một búng máu, đều còn sót lại là tiếng cười cuồng dã của Mục Đương. Lão ta hít mạnh một hơi như lấy lại được sinh khí, hai thế lực đang giao chiến trở về phòng thủ lẫn nhau, không ai dám manh động thêm chút nào.
"Tư Cảnh Hàn, mày nhìn xem tao nên làm gì ả đàn bà này nhỉ?"
Nhưng không đợi Tư Cảnh Hàn trả lời lão ta lại nói tiếp: "À à, mày đừng nói với tao là ả đàn bà này không liên quan gì đến mày, tùy tao xử trí. Những lời này đó, không còn phản tác dụng nữa đâu, nếu mày có gan nói không cần Hoặc Duật Hy, tao liền cho mày thấy cô ta rời khỏi thế giới này thế nào."
Quả nhiên Tư Cảnh Hàn im lặng không nói câu nào, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không hề dửng dưng như trước đây, so với cái lần đối phó với Na Mộc Lệ thì lần này Mục Đương đã bị dồn vào đường cùng không cần phải e dè thêm một thế lực nào nữa, ông ta nói được thì nhất định sẽ làm được, cho nên Tư Cảnh Hàn không mạnh miệng, không thể qua mặt ông ta.
"Sao sao, không nói được tiếng nào luôn à?" Mục Đương ra vẻ mỉa mai, lại đập đập cây súng vào má Hoắc Duật Hy, đùa nhạo: "Cô hắn cũng cần đấy nhưng là thứ được xếp ở vị trí cuối cùng, thấy không, bảo cô sớm tỉnh mộng làm việc cho ta mới là đúng đắn."
"Mục Đương, hôm nay dù có làm ma tôi cũng không tha cho ông." Vì một câu vừa rồi của Mục Đương mà giọng nói của Hoắc Duật Hy trở nên dữ dằn, ông ta nghe xong lại cười khà khà giống như vừa nghe kể về một câu chuyện tiếu lâm: "Ồ, thế à, nhưng mà ở đây có rất nhiều người không muốn điều này xảy ra đấy, Hoắc Duật Hy cô biết không, cái mạng của cô lúc này có giá trị đến thế nào."
"Ông nằm mơ đi, tôi đã phản bội anh ta thì ông nghĩ anh ta còn có thể vì tôi mà hy sinh lợi ích?" Hoắc Duật Hy nói với Mục Đương nhưng cũng là tự trào cho bản thân mình, ngẩn đôi mắt ngấn lệ nhìn Tư Cảnh Hàn một cái nhưng rất nhanh quay đi chỗ khác, đau lòng tan ra trong khoảnh khắc, và đó cũng là tuyệt vọng.
Mục Đương tặc lưỡi đầy tiếc nuối: "Sai rồi, sai rồi. Đương nhiên là hắn có thể, Chiếc vòng trên tay cô, cô có biết nó là gì không?"
Hoắc Duật Hy đương nhiên không biết.
Mục Đương càng cười lớn, quát: "Hàn Tín, Hàn Tín ngươi mau ra đây để nói chứng minh lời ta nói có chỗ nào sai không!"
Lạc Tư Vũ đưa Hàn thúc từ một góc bước ra, lúc này Mục Đương mới chịu nói cho Hoắc Duật Hy nghe: "Chiếc vòng này là chi bảo của nhà họ Tư, chỉ có con dâu trưởng mới được đeo. Cô nói, Tư Cảnh Hàn với cô có ý gì?"
Trái tim Hoắc Duật Hy như ngừng đập, đôi môi trở nên run rẩy nhìn Tư Cảnh Hàn: "Ông ta nói... là thật?"
Tư Cảnh Hàn không nói gì, chỉ nhìn cô, trầm mặc.
"Ây da, đừng vội khóc chứ, tiếp theo còn có nhiều chuyện hay hơn mà." Mục Đương ghì súng, "Thế nào, Tư Cảnh Hàn, chọn đi, là cô ta chết, hay mày chết?"
Những người có mặt đều kinh sợ nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, sợ hắn lựa chọn sẽ dẫn đến thảm cảnh.
"Tư Cảnh Hàn, không..." Hoắc Duật Hy ở trong tay Mục Đương bất lực lắc đầu: "Tại sao anh có Bảo Bối rồi còn phải động lòng với tôi, tôi không tin, tôi không tin..."
Giọng nói của Tư Cảnh Hàn ngỡ từ lâu đã biến mất nay vang lên giống như rượu ủ ngàn năm, thật mê ly: "Vậy em nói đi, tôi đã động lòng rồi thì tôi chết hay là em chết?"
Hắn tiến lên một bước, đến trước mặt Mục Đương, bình thản.
"Cảnh Hàn!" Những người khác đều thất thanh gọi nhưng Tư Cảnh Hàn không có ý định quay đầu.
Mục Đương cười sảng khoái: "Ra là con trai Tư Cảnh Uyên vẫn biết một chữ tình đáng giá... Thật bất ngờ đấy, vậy mà ta cứ nghĩ ngươi lúc nãy chọn con nhóc kia là đã muốn bỏ mặc cô ta rồi."
______________
3/8/2019
Hôm qua hứa hôm nay có combo 3-4 phần, nhưng vì sự cố mất điện do mưa lớn từ trưa Niếp không sạc điện thoại được, lúc nãy chưa cmt xong là tắt nguồn luôn, nên bây giờ mới viết được chừng này thôi, mọi người dùng đỡ, mai mới bù được.