Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 91 - 1: Trở về bên anh (1)




Chương 91 - 1: Trở về bên anh (1)
[Cậu không thử một chút sao? Biết đâu sẽ vừa ý] Đầu dây bên kia lên tiếng
Tư Cảnh Hàn dứt khoát: "Mang về" Sau đó thẳng thừng cúp máy, từ đó cũng không bận tâm có người đang đứng bên cạnh, mà cầm đũa bắt đầu ăn cơm
Lam Ân hóa đá, cô ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, vì sao Tư Cảnh Hàn lại đột nhiên đối với cô ta lạnh hơn băng như vậy, chẳng phải mới lúc nãy còn rất tốt sao?
Vì sao Hoắc Duât Hy vừa đi thì thái độ của hắn đã hoàn toàn đổi khác, cứ như là biến thành mọt con người khác chi tích làm bạn với cô độc, thà một mình ngồi đó cũng không muốn ai chen vào thế giới tâm của mình
"Tư tổng, anh làm sao vậy, em có chỗ nào khiến anh không hài lòng hay sao, anh nói đi, em sẽ sửa đổi mà, làm ơn đừng lạnh lùng với em như vậy" Cô ta vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Tư Cảnh Hàn, tha thiết khẩn cầu, vậy mà hắn cư nhiên xem cô ta là không khí, dửng dưng gắp thức ăn
Lam Ân cấp thiết bắt lấy cánh tay của hắn, cầu mong lay chuyển: "Tư tổng em"
Bị cản trở động tác, Tư Cảnh Hàn mới đem tầm mắt từ bàn ăn lên chỗ bàn tay của Lam Ân bát nháo câu lấy mình, rồi sắc lạnh nhìn về phía cô ta, một chút độ ấm cũng không có khiến Lam Ân hoảng hốt không nói thêm được từ nào, ngay ngốc
Ngay lúc này, di động của cô ta lại reo lên, hầu nữ từ phòng khách mang vào cho cô ta cũng xem như cứu nguy cho cô ta một mạng Vội vàng đứng dậy, nhận lấy điện thoại từ tay hầu nữ, nhìn thấy số gọi đến Lam Ân càng thêm khân trương ấn nghe:
"Alo, quản lý, em xin nghe"
Không biết người kia nói gì mà sắc mặt của cô ta trong phút chốc tái nhợt ròi trắng bệch, khẽ nhìn về phía Tư Cảnh Hàn rồi đáp vào điện thoại: "Quản lý, anh có phải đã nhầm lẫn ở đâu không, chuyện là em chỉ vừa đến"
Ai ngờ, người lại dứt khoát nói với cô ta: Cô trở về được rồi
Lam Ân hết hơi sức buông di động ra, cắn cắn môi chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu, chỉ thấy không cam tâm
Vất vả như vậy mới được chọn trong số mấy trăm người để đưa đến bên cạnh Tư Cảnh Hàn, ngay cả một cái tay của hắn cô ta còn chưa nắm được đã phải rời đi Có lý nào như vậy?! Chẳng phải nói hắn sẽ để cô ta ở lại biệt thự này cùng hắn bầu bạn sao? Thế nào chưa được một ngày hắn đã bảo cô ta đi, cô ta đi đâu đây? Trở lại nơi mình được đưa đến? Không, cô ta không muốn trở lại đó, rồi đám chị em từng ganh tỵ với cô ta sẽ nghĩ thế nào?!
Trước đó dù có bị người khác nói là người tình của đại gia chỉ biết làm ấm giường, thì đối với một người đủ sức hút về diện mạo lẫn danh vọng nhưng Tư Cảnh Hàn, cô ta sẵn sàng chấp nhận tất cả
Hơn nữa, Hoắc Duật Hy đã rời đi, vì sao Tư Cảnh Hàn còn không chấp nhận cô ta, có phải hay không Hoắc Duật Hy đã nói cái gì bất lợi
"Tư tổng xin anh hãy cho em một cơ hội, anh đừng đuổi em đi mà Em hứa, so với Hoắc Duật Hy làm được thì em sẽ làm còn tốt hơn chị ta, nhất định không làm anh mất hứng đâu Tư tổng xin anh"
Thật tự là bị Lam Ân làm cho phiền nhiễu, mà hắn ghét nhất là lúc dùng bữa bị người khác làm gián đoạn, cho nên đối với sự cầu xin của cô ta càng thêm chán ghét, nhìn hẫu nữ đứng ở đó, ra hiệu
Hầu nữ nhìn sắc mặt chủ nhân một cái liền hiểu, tiến lên kéo Lam Ân ra:
"Cô Lam Ân, xin hãy ra ngoài, đừng làm phiền thiếu chủ chúng tôi dùng bữa"
"Không, cô tránh ra" Lam Ân đẩy hầu nữ kia ra, vẫn cố nhào lại chỗ Tư Cảnh Hàn, khóc lóc: "Tư tổng, em nhất định làm anh hài lòng mà, xin hãy cho em cơ hội"
Tư Cảnh Hàn đưa tay cầm nước nước ép trên bàn đưa lên môi, ngửi ngửi rồi uống một ngụm, bây giờ mới có tâm trạng chú ý đến Lam Ân Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng còn lạnh hơn tuyết ngoài cửa sổ:
"Chỉ với việc cô không biết điều ở đây làm phiền, tôi đã rất không hài lòng rồi, còn muốn so với Hoắc Duật Hy, cô nghĩ bản thân có đủ cao quý đó?"
Nước mắt trên mặt Lam Ân nóng hổi chảy xuống, ú ớ không nói nên lời, chỉ biết kêu Tư tổng Còn người đàn ông kia thì lạnh lùng phẩy tay ra lệnh:
"Bảo vệ sĩ trả lại DJ"
"Vâng"
"Không Đừng kéo tôi đi mà, Tư tổng"
Thế là Lam Ân bị kéo ra ngoài một cách không thương tiếc, rồi sau đó tiếng cô ta cũng mất hút theo chiếc ô tô
Tư Cảnh Hàn đưa tay phủi phủi chỗ quần áo bị cô ta kéo lấy, nhưng suy nghĩ thêm một chút lại căn dặn hầu nữ: "Ngoại trừ phòng ngủ tầng ba, còn lại trên dưới biệt thự tẩy uế hết cho tôi"
Hầu nữ vâng một tiếng đi làm ngay, nên cả phòng bếp bây giờ chỉ còn lại một mình hắn với bàn ăn mà cô nấu để lại
Một chút vô tâm đó của cô đối với hắn lúc này đã trở thành lần cuối cùng được ăn cơm do cô nấu, rồi sau này nữa, sẽ không bao giờ có lại được lần thứ hai
Hắn từng nghĩ rằng bản thân cô độc một mình đã quen, cái cảnh dùng bữa chỉ có tiếng thìa và đũa đánh vào nhau đã là cố thuộc Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, có ai khác hay không chẳng còn quan trọng
Vậy mà từ khi biết cô hắn mới cảm nhận được ăn một mình là cô độc, nhưng việc có đã có sẵn thức ăn mình muốn người nào đó nấu rồi, mà không được người đó ăn cùng còn cô độc hơn
Tư Cảnh Hàn lại cầm đũa, tay phải cầm bát, nhỏ nhẹ lùa vào miệng
Hương vị thức ăn tan ra, mặn đắng
____________
Hoắc Duật Hy đứng trước một phòng tổng thống của một khách sạn cao cấp ở thành Tây, phía bên trong có ông chủ mảnh đất mà Tư Cảnh Hàn tranh giành
Cô là bị hắn bán cho người này
Cô không biết tiếp theo sẽ làm thế nào, đương nhiên xuất phát từ nội tâm cô không chấp nhận việc phải phục vụ một người đàn ông lạ mặt nào nữa, cô rất muốn quay đầu bỏ chạy nhưng bây giờ đi theo bên cạnh cô là hai tên vệ sĩ lực lưỡng, còn cô chỉ là một cô gái mềm yếu, có hung hăng đến đâu cũng không phản kháng lại bọn họ
Nhưng không lẽ cô cứ phải dấn mình vào trong đơn giản như thế hay sao?
Nếu trước kia Tư Cảnh Hàn giữ đúng ước định với Tề Thiếu Khanh thì cơ hồ bây giờ người bên trong chính là anh rồi và cô đã không chần chừ gì nữa mà xông vào bên trong, chạy đến ôm lấy anh, trú bão
Chỉ là người đàn ông đáng hận kia đến bước cuối cùng vẫn không muốn buông tha cho cô, thà ra đem cô ném cho một người lạ mặt cũng không muốn trả cô lại cho Tề Thiếu Khanh
Hắn thật độc ác!
Không biết, anh Thiếu Khanh có biết chuyện này hay chưa, anh ấy đã biết cô bị bán đến chỗ này mà đến cứu cô hay không?
Anh Thiếu Khanh của cô, sẽ đến sao
Thấy Hoắc Duật Hy cứ đứng mãi bên ngoài mà không chịu vào trong, một người trong hai vệ sĩ đi theo hối thúc: "Tiểu thư, xin hãy nhanh vào trong, tổng tài của chúng tôi đang đợi"
Hoắc Duật Hy giật mình, nâng mắt nhìn anh ta Người kia cũng nhìn cô, và ánh mắt không cho phép cô kháng cự
Cô lại nhìn cánh cửa trước mặt, đột ngột đưa tay ôm bụng: "Tôi tôi hơi căng thẳng nên thấy hơi đau dạ, có thể hay không chờ tôi vào nhà vệ sinh một lát?"
"Chuyện này" Hai vệ sĩ bán tín bán nghi, chần chừ nhìn cô
Hoắc Duật Hy càng tỏ vẻ khó chịu: "Chẳng lẽ các anh muốn tổng tài của mình vừa gặp người mình cần thì người kia đã chạy tọt vào nhà vệ sinh trong phòng? Hơn nữa nếu không tin các anh có thể đứng bên ngoài để chờ mà, tôi cũng chăng thể đi đâu"
"Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi" Hai vệ sĩ dù không tin tưởng nhưng vẫn đồng ý, cùng Hoắc Duật Hy đi đến nhà vệ sinh
Dọc đường đi, cô đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, thậm chí còn nhờ vệ sĩ cầm cái áo lông cừu giúp mình rồi mới vào trong
Lúc này nhà vệ sinh cũng chẳng có ai ngoài một người lao công đang lau sàn, bởi vì mỗi phòng của khách sạn đều có phòng tắm riêng nên hiếm có khách sẽ ghé qua nhà vệ sinh chung
Theo thông lệ, Hoắc Duật Hy đi đến trước bồn rửa tay xả nước, tiếng nước ào ào che mất âm thanh
Người lau dọn lại đem giẻ lau sang chỗ của cô, vừa đẩy vừa nói: "Tiểu thư, sàn trơn, cẩn thận ngã"
Hoắc Duật Hy đáp: "Tôi mang giày đế bằng, không ngã"
Người lao công bây giờ mới ngẩn mặt, nhìn Hoắc Duật Hy mỉm cười
Hai vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn đồng hồ đã năm phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh thì hơi sốt ruột, một người ra ám thị, người kia liền muốn đẩy cửa vào trong xem
Nhưng tay vừa mới vặn nắm cửa thì bên trong người lau dọn nhà vệ sinh cũng đẩy cửa đi ra, thấy hai người đàn ông định đi vào thì bảo: "Xin lỗi, chắc hai vị có sự nhầm lẫn, nhà vệ sinh nam ở phòng bên cạnh ạ"
Hai vệ sĩ thoáng dừng động tác, hỏi: "Cô có thấy người phụ nữ nào bên trong không?"
"Vâng, cô ấy lúc nãy vô tình làm nước bắn lên quần áo nên đang hong khô" Nói xong câu này, người dọn vệ sinh mới đẩy xe dụng cụ của mình rời đi
Hai vệ sĩ thoáng qua yên tâm, tiếp tục đứng đợi
"Vù vù"
Chiếc xe đẩy dụng cụ lao dọn của người lao công càng đi nhanh hơn, đến ngoặc rẽ thì hoàn toàn bỏ lại đó, Hoắc Duật Hy tháo khẩu trang xuống thở gắp, lập tức ra sức ấn thang máy xuống tầng trệt
Ở bên đây, hai vệ sĩ đứng đợi bỗng có một người sực nhớ ra điều gì đó, nói vội với người kia: "Rõ ràng là nhân viên lau dọn vì sao lại đi vào hướng thang máy chuyên dụng cho khách?"
"Không hay, chúng ta mắc bẫy rồi" Người kia lập tức ngộ ra, gọi vào bộ đàm cho chặn người lại
Hoắc Duật Hy đã xuống được tầng trệt, lúc trong thang máy cô đã cởi bộ đồ bảo hộ của người lau dọn ra, ngược lại lúc này cô mặc cũng không phải là chiếc váy màu xanh lam lúc đến đây, thay vào đó là thân váy màu đỏ dài đến gối Tất cả là người của Mục Đương yểm trợ cho cô
Nhân lúc này ở đại sảnh khách sạn đông người không ai chú ý đến ai, cô vội rảo bước ra phía cửa chính, bằng tay vì căng thẳng mà móng tay đều cấm chặt vào trong
Phía trước chỉ còn khoảng hai mươi mét là có thể thoát thân, cô lại càng tăng tốc
"Bịch bịch bịch"
"Bộp"
Hoắc Duật Hy liền ngã nhào sau cú va vào một người nào đó, nhưng rất may được một sức lực lớn kéo lại, tiếp theo cô đập mũi vào lòng ngực của một người đàn ông cao lớn
Còn chưa kịp hoàn hồn lại bị hai người khác kéo ra
"Cô làm gì vậy, cư nhiên dám lao vào người của tổng tài chúng tôi Có biết đây là ai không?"
Hoắc Duật Hy lờ mờ nâng mắt lên nhìn, phát hiện trước mắt là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, sắc vóc không thua kém gì Tư Cảnh Hàn hay Tề Thiếu Khanh, thậm chí còn rất quen mắt, nhưng cô không nhớ là đã gặp ở đâu, chỉ biết bây giờ hai vệ sĩ của anh ta đang tóm chặt lấy mình cứ như là phạm nhân
Người kia cũng thoáng nhìn qua Hoắc Duật Hy Khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt đặc biệt lại có thần, thân hình quyến rũ không bị che lắp bởi chiếc váy màu đỏ huyết, đặc biệt là vẻ đề phòng đầy sắc thái khiến người kia không nhịn được mỉm cười, phẩy tay bảo vệ sĩ không cần khẩn trương Khẽ nói:
"Vị tiểu thư này cho hỏi, cô đi đâu lại vội như thế?"
Hoắc Duật Hy bắt được tín hiệu lập tức nói: "Thật xin lỗi anh, nhưng tôi đang vội, có thể hay không cho tôi rời đi bây giờ?"
"Ổ, trong cô có vẻ khá sợ hãi, có chuyện gì không tiện nói sao?"
Hoắc Duật Hy gật đầu: "Đúng vậy, thưa anh, có một nhóm người xấu muốn bắt tôi, vì vậy xin anh hãy giúp đi"
"Người bên kia!" Đúng lúc này hai vệ sĩ đi theo cô cũng đã đến nơi, thấy cô đứng ở đó liền vội chạy qua
Càng thêm hốt hoảng, Hoắc Duật Hy giãy ra khỏi hai vệ sĩ của người đàn ông kia, nhưng anh ta lại trấn an: "Cô gái, không cần sợ, chúng ta đều là người quen mà"
"Sao cơ?" Hoắc Duật Hy không hiểu, chỉ thấy người đàn ông kia tiến lên nói với hai người vừa đuổi đến:
"Chuyện tổng tài của các cậu lại làm phiền tôi lần nữa, hãy về nói với cậu ta lần này xem như lại nợ tôi thêm một khoản"
Nói rồi, người đàn ông kia ra hiệu cho vệ sĩ của mình đem Hoắc Duật Hy lên giao cho hai người kia trong sự ngỡ ngàng của cô
"Anh với bọn họ là đồng bọn?" Cô còn không tin cho đến khi người đàn ông kia quyến rũ mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên má của cô, nói khẽ:
"Tiểu thịt tươi, đáng lẽ em là của tôi rồi"
_____________
31/3/2019
Đố các nàng yêu người đàn ông này là ai?

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK