Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 95 - 8: Hôn lễ dưới thánh đường




Chương 95 - 8: Hôn lễ dưới thánh đường
Hoắc Duật Hy được Tề Thiếu Khanh đưa về biệt thự thì lập tức trở về phòng, cũng không còn sớm nên anh nấu cho cô bát nước rừng rồi dặn dò cô giữ ấm cho bản thân mấy câu liền ra ngoài không làm phiền nữa
Có lẽ đối với anh mà nói sự kềm chế lớn nhất vào những ngày này chính là giữ khoảng cách với Hoắc Duật Hy, lúc đầu thì vẫn tốt đẹp nhưng kể từ khi cô đề nghị đến việc kia thì mọi việc lại theo chiều hướng khác đi
Anh còn nhớ rõ ràng buổi chiều hôm đó cô ôm lấy mình dịu dàng thế nào
"Tề Thiếu Khanh, chúng ta kết hôn đi"
Động tác của anh lập tức khựng lại, cả thân thể cứng nhắc như một cách để phản ứng lại lời đề nghị của cô
Một lời đề nghị tốt đẹp biết bao, lại thốt ra từ chính miệng người con gái mà anh yêu thương
Trước kia anh đã từng nghĩ nhiều như thế nào về vấn đề này, đó là một giấc mộng đẹp đối với cuộc đời của anh, anh không phủ nhận việc cô nói ra câu này anh đã có bao nhiêu sung sướng, anh đã có biết bao nhiêu mong chờ nhưng là vào lúc này anh lại không thể nào toàn tâm toàn ý nở một nụ cười
Cuối cùng, anh tắt bếp, xoay người lại đối diện với Hoắc Duật Hy như để xác định những suy tư trong ánh mắt của cô Đôi mắt mắt trà phản phất một chút tư vị đánh giá khiến cô gái đối diện phải dè chừng: "Anh Thiếu Khanh, không cần xác định, lời em nói không phải đùa, chúng ta kết hôn đi"
"Tiểu Hy thật sự sao?"
Hoắc Duật Hy kiên định gật đầu
"Là vì sao?" Mi tâm của Tề Thiếu Khanh nhíu lại
"Anh Thiếu Khanh, anh chê em sao?" Ngược lại là Hoắc Duật Hy lên tiếng chất vấn
Tề Thiếu Khanh lập tức lắc đầu, không phải là như vậy, nhưng anh cần một lý do: "Anh muốn biết vì sao? Vì sao lại đường đột như vậy chọn vào lúc này, Tiểu Hy, em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Em đã nghĩ rất lâu, chuyện này không phải vì xúc động nhất thời mà quyết định Anh có biết không, sau bao nhiêu năm nay em thật sự đã rất mệt mỏi rồi, có lẽ em nên tìm một bến đỗ"
"Nhưng Tiểu Hy, như vậy em sẽ không hạnh phúc, nếu chỉ vì phải tìm một bến đỗ mà lấy người mình không yêu, sau này em sẽ hối hận, em sẽ trách bản thân Anh vẫn có thể đợi em, thêm một thời gian nữa"
Hoắc Duật Hy ôm lấy eo của anh: "Thiếu Khanh, em biết như vậy là không công bằng, không công bằng với tình yêu của anh, bắt anh chờ đợi bấy lâu nhưng đến cuối cùng lại vì một lý do như vậy bắt anh lấy em, nhưng là em không muốn để lỡ thời gian nữa"
"Lấy anh em không hối hận, bởi vì bởi vì so với quá khứ em chọn người mình yêu, em đã được gì?" Cô ngưng một chút, có lẽ là vì nghẹn ngào: "Em chẳng được gì ngoài sự phản bội và dối trá, bỏ lỡ luôn tình cảm của người yêu em thật lòng Bây giờ có thể có một cuộc sống khác em sẽ không ích kỷ nữa, sẽ không chỉ nghĩ đến cảm xúc của riêng bản thân mình, em muốn chọn người yêu em, bù đắp cho người từng bị em tổn thương lại tất cả những năm tháng đã qua, em muốn sống hạnh phúc, chỉ vậy thôi"
Tề Thiếu Khanh ý thức được trước ngực của mình nước mắt của cô đang thấm ướt, lòng anh đau lắm, nhưng anh lại nhìn đến chiếc vòng tay trên cổ tay trái của cô, ánh sắc của viên đá quý đó càng làm anh đau hơn: "Tiểu Hy, em có biết, khi đã kết hôn rồi dù thế nào anh cũng sẽ không ly hôn? Dù em hối hận, anh cũng sẽ không buông tha"
"Em sẽ không ly hôn Càng không hối hận" Không biết vì lý do gì nước mắt của Hoắc Duật Hy lại rơi nhiều thêm, cô nghe rõ ràng nhịp đập trên lòng ngực trái của anh, nó đập thật nhanh và đầy mạnh mẽ
Tề Thiếu Khanh cũng ôm lấy cô, "Tiểu Hy, đừng khóc, anh không muốn em rơi nước mắt vì anh, anh chỉ muốn làm cho em cười thôi" Dù anh biết, cổ tích có những nàng công chúa yêu chàng hoàng tử đem đến nụ cười cho mình, thì hiện thực nàng công chúa chỉ yêu người khiến cô ấy bật khóc, chỉ có người cô yêu mới đủ khả năng chạm đến tận đáy lòng của cô
Nhưng Tiểu Hy, nếu một ngày em phát hiện cuộc sống hạnh phúc hiện tại em có là đánh đổi bằng nước mắt của người khác, em có trách anh không?
Em có hận anh không, khi ấm áp của em không phải vì vòng ôm của anh mang đến mà là do có một kẻ luôn lặng thầm dầm mưa để che chiếc ô bảo vệ em khỏi giông bão
Em có hối hận không khi biết được nụ cười lạnh lùng của hắn chính là giọt nước mắt bị hắn biến tướng trước mặt em Vì không thể khóc nên hắn đành cười
Hắn luôn tàn nhẫn chỉ vì hắn không muốn em nhìn thấy lúc hắn đau
Hắn luôn cao ngạo chỉ vì hắn không muốn em biết hắn cũng thực yếu đuối
Hắn tấm máu cho những chiến thắng bởi vì hắn không muốn kẻ khác biết được hắn cũng có trái tim
Hắn vứt trái tim vào băng giá là để giữ lại linh hồn thánh khiết
Nghe nói ác quỷ cũng có một linh hồn hắn âm thầm bảo vệ, chưa từng dám để lộ dưới ánh mặt trời
Linh hồn của ác quỷ, em không biết nó thật sự cao khiết
Tiểu Hy, anh không muốn em hận anh, càng không muốn em vì sự ích kỷ của anh mà hối hận
Con người ta sinh ra không có quyền lựa chọn hoàn cảnh sống, không có quyền lựa chọn ba mẹ nhưng có quyền quyết định tương lai của mình Ai cũng mình có một tương lai tốt đẹp, một cuộc sống hạnh phúc, nhưng còn hắn, hắn đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại không có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình
Được lấy em, lòng anh sung sướng lắm chứ, người của mình yêu trở thành của mình, nhưng anh cũng đau lắm, không phải vì em chưa yêu anh mà bởi vì có một đôi mắt màu lam với nốt ruồi son bên trái khiến anh phải động lòng
Tiểu Hy, em biết không
Tề Thiếu Khanh trở lại hiện tại, căn phòng vẫn tối như trước, mấy ngày mùa đông không có trăng, chỉ có ánh sáng từ đèn tường hắc vào trong làm ánh lên khuôn cằm sắc sảo
Trông anh hoàn mĩ như một vị thần, vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh mà quyến rũ, anh hơi khom lưng lộ ra múi cơ bắp săn chắc bên bả vai, đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu, cổ chân thon thả nhưng hữu lực, đôi bàn tay rộng lớn lộ ra các khớp rõ ràng Mũi anh thẳng, lại cao, đôi mày kiếm đen rậm rạp mang nét lạnh lùng, xa cách, đầy thần khí y hệt Tư Cảnh Hàn
Nhưng bây giờ đôi môi mỏng hay nở nụ cười dịu dàng lại mím chặt thành một đường, đôi mắt của không ấm áp mà tràn đầy suy tư Hôn kỳ, anh đã đồng ý với Hoắc Duật Hy, một tuần nữa, chỉ một nghi thức ở lễ đường không có quá mấy người biết, cả Hoắc Duật Thiên cũng không biết chuyện
Nếu Hoắc Duật Thiên biết chuyện, nghĩa là ba mẹ cô sẽ biết, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, mà một mặt Hoắc Duật Hy chỉ muốn có một sự ấn định hôn ước, sau khi trở lại Mỹ mới chính thức ra mắt ba mẹ và công khai tổ chức hôn lễ
Tề Thiếu Khanh bật lửa, đưa một điếu thuốc lên môi, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy, việc đột nhiên kết hôn đã có nhiều điểm mập mờ rồi, bây giờ lại thêm một Hoàng Tịch Liên đột nhiên xuất hiện chen vào giữa Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy
Bên ngoài thì có vẻ đây là một cơ hội tốt để tách hai người họ ra hoàn toàn, nhưng nếu không phải như vậy thì cô gái này công kích Hoắc Duật Hy là có ý gì đây?
Dù rằng có rất nhiều lời giải thích về chuyện này nhưng anh không thể không nghĩ theo những chiều hướng khác
Lúc anh nhảy xuống nước thì Tư Cảnh Hàn đã ôm được Hoắc Duật Hy rồi, trùng hợp đến thế sao, hay là vì Tư Cảnh Hàn thật sự muốn nhắm đến Hoắc Duật Hy trước, ngay lúc nguy hiểm đó hắn chọn cô
Hoàng Tịch Liên, cô gái luôn tỏ ra hung hăng đó, dù rằng thiện cảm của anh dành cho cô ấy không nhiều nhưng vẫn thấy được cô ấy là người khôn ngoan, sẽ không vì chút mâu thuẫn vặt vảnh mà làm ra chuyện hại người, hại mình như vậy
Nếu cô ấy thật sự cố tình đẩy Hoắc Duật Hy để gây sự, hoặc để gây sự chú ý với Tư Cảnh Hàn vậy sao khi hắn bỏ qua cô ấy ở dưới nước mà kéo Hoắc Duật Hy thì sao cô ấy lại không có thái độ gì gọi là tức giận
Rốt cuộc là vì sao?
Còn cả tên Tư Cảnh Hàn đó nữa, hắn đã có ý định tách ra với Hoắc Duật Hy rồi nhưng vì sao lại không che giấu ánh mắt tham luyến, chẳng phải như vậy khiến cả hắn và người khác đều khó chịu sao?
Tề Thiếu Khanh rít thêm một hơi thuốc rồi dụi tàn, anh nghĩ trước tiên vẫn phải đưa Mộc Tích trở lại thôi
_____________
Canada
Ngày nhìn thấy lại được ánh sáng đối với một cô gái trẻ như Mộc Tích mà nói cứ như được lần nữa hồi sinh, không giấu được vui mừng và xúc động nhưng cô thật sự muốn khóc, chỉ là dưới sự động viên của bác sĩ và Lạc Tư Vũ cô đành treo nụ cười mãn nguyện
Lạc Tư Vũ nhìn cô cười như đóa hoa vừa nở trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm, sau buổi tiệc ở nhà Hoàng Nam hắn lập tức trở lại Canada cho kịp giây phút này Mộc Tích không có người thân ở đây, một quá trình dài không thấy ánh sáng đối với cô có bao nhiêu bất an, dù rằng không phải người thân nhưng mấy năm qua đối với cô cũng có điểm thân thuộc, hắn đành nhân danh tất cả bạn bè và người thân cho cô một chỗ dựa
Bác sĩ sau khi dặn dò mấy câu thì đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Mộc Tích và Lạc Tư Vũ, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của cô, A Tư lại đẹp trai đến nỗi khiến người khác phải đỏ mặt Lúc chưa nhìn thấy anh sáng cô không cảm nhận được, nhưng bây giờ trực diện tiếp xúc cô còn không dám nhìn vào mắt của đối phương
Lạc Tư Vũ nhìn ra cô có điểm ái ngại nên chủ động mở lời, giọng nói trầm thấp đầy sức hút: "Em nhận ra tôi chứ?"
"Đương nhiên rồi, anh là A Tư" Vừa nghe giọng nói thì cô chắc chắn không lẫn đi đâu được
"Thế sao?" Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi lại: "Vậy trông thấy tôi rồi, em thấy rất đáng sợ sao?"
"Không có, không có" Cô lập tức lắc đầu, rồi lại gật gật đầu "Anh trong tưởng tượng của tôi và thực tế rất khác nhau, có chút bất ngờ"
"Khác thế nào?" Lạc Tư Vũ kiên nhẫn
"Ừm thì có vẻ anh đẹp trai nhiều hơn tôi nghĩ, cũng trẻ hơn so với suy nghĩ trước kia, nói chung là tốt"
"Hết rồi?"
Mộc Tích gật đầu, Lạc Tư Vũ cười nhẹ: "Không ngờ ngoài vẻ ưa nhìn đối với em tôi là thiếu đặc biệt như vậy"
Mộc Tích lập tức phủ nhận, "Không phải đâu, chỉ là hôm nay tôi thật sự rất vui đến nổi không biết nói thế nào thôi A Tư, anh biết không, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, cũng rất tò mò về anh nữa Nhưng có vẻ anh rất bận"
Câu vừa rồi của Lạc Tư Vũ cũng chỉ là nói đùa nên thấy Mộc Tích có vẻ cuống quýt hắn liền trấn an:
"Không sao, thời gian sắp tới còn rất nhiều, bây giờ mắt của em đang trong thời gian bình phục nên giữ không nên xúc động Những chuyện em muốn biết tôi có thể lần lượt kể cho em nghe, hiện tại em nên chợp mắt một chút đi, buổi chiều ánh sáng dịu hơn tôi lại ghé qua cùng em dùng trà chiều"
Mộc Tích dường như nhìn ra sự vội vã của Lạc Tư Vũ nên hỏi hắn bận sao Hắn cũng không giấu gật đầu một cái, cô liền hiểu chuyện nằm xuống giường, chờ đến khi cô ngủ rồi Lạc Tư Vũ mới ra ngoài, nét mặt suy tư có phần nặng nề
Lấy điện thoại trong túi ra vừa gọi vừa đi xuống phòng khách
Tư Cảnh Hàn ở đầu dây bên kia ước chừng đang ngủ nên giọng nói có phần mơ màng, Lạc Tư Vũ ngồi xuống chiếc ghế bành ở phòng khách rồi nói: "Mộc Tích đã ổn rồi, đôi mắt của cô ấy phục hồi thị lực khá tốt, khi cần thiết liền có thể trở lại Trung Quốc"
[Vất vả cho cậu rồi]
"Một câu ngắn gọn như vậy liền muốn phủi hết trách nhiệm?" Câu này của Lạc Tư Vũ nửa thật nửa đùa, Tư Cảnh Hàn ở bên kia hình như vừa trở mình để lại âm thanh của tiếng chăn loạt xoạt
[Vậy tôi tặng người kia của tôi cho cậu có được không?] Tư Cảnh Hàn cũng trả lời bằng một câu nửa thật nửa đùa
Lập tức từ điện thoại nhận được giọng cười khẽ của Lạc Tư Vũ, "Lễ vật quý giá như vậy thật sự muốn cho đi"
[Được chứ?] Bên kia lần nữa muốn xác định, giọng của Lạc Tư Vũ lập tức dừng lại, "Tư Cảnh Hàn, cậu như vậy là có ý gì?"
[Vũ, cậu cũng đừng quá đa nghi, chỉ muốn biết rốt cuộc cậu đối với mình có bao nhiêu tình cảm, giống như Mặc Lạc Phàm nói vậy, rốt cuộc có sâu đậm đến nổi chấp nhận luôn những người ở bên cạnh mình hay không?]
Lạc Tư Vũ nhíu mày, hắn nhận ra thái độ của Tư Cảnh Hàn rất lạ, hắn cư nhiên lại có thể nói đùa
"Không phải Tiểu Hy lại có chuyện gì nữa chứ?"
[Không có] Tư Cảnh Hàn chắc nịch
"Vậy cậu định khi nào cho Mộc Tích về Trung Quốc? Sớm hay muộn gì cô ấy cũng đặt ra nghi vấn đối với chúng ta Lúc trước vì có thể mập mờ cho qua, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khó hơn rồi"
[Khi nào Tề Thiếu Khanh muốn thì đưa trở lại]
"Được rồi, không còn chuyện gì thì cậu nghỉ ngơi tiếp đi, mình phải đến công ty một chuyến"
[Được]
Lạc Tư Vũ định cúp máy, bỗng nhiên Tư Cảnh Hàn lại lên tiếng, giọng nói có chút xa xăm, gần như là thều thào: [Vũ, cuối tuần này cô ấy cưới rồi]
____________
29/6/2019
Cảm ơn tất cả các bạn đã nhẫn nại đợi Niếp trong suốt khoảng thời gian vừa qua, thời gian tới Niếp sẽ cố gắng hết sức để đem đến một tác phẩm hoàn chỉnh cho tất cả mọi người Rất cảm ơn đã đón đọc và Niếp luôn ngóng đợi hồi âm từ các bạn

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK