Chương 95 - 12: Hôn lễ dưới thánh đường
"Tiểu Hy, sao em lại nói như vậy?" Tề Thiếu Khanh khó xử
"Nhưng em rõ ràng thấy Hoàng Tịch Liên ngồi trên đùi anh mà" Hoắc Duật Hy cố tình trêu anh, ai ngờ bị anh kéo lấy
"Hoàng Tịch Liên so với em đều là phụ nữ chạm vào sẽ bỏng tay, em nghĩ anh sẽ cả gan đến nổi cùng lúc cầm hai hòn than đỏ?"
Rất quen thuộc với cách cưng chiều của anh, Hoắc Duật Hy ngồi yên vị nhưng cái miệng nhanh nhảu vẫn không buông tha bất cứ ai
"Ý anh là chê em khó quản sao? Rất phiền phức sao, nếu em hiền lành thì anh đã đạp thêm một cái thuyền khác?"
Tề Thiếu Khanh dở khóc dở cười, đúng là càng nói thì càng khiến mình dễ rơi vào cửa tử hơn Anh đưa tay véo lên má của cô, nhưng bị cô né đi, anh không buông tha sấn tới
"Khi quyết định lấy em thì anh đã chấp nhận số phận bị bắt nạt rồi, em còn không thông cảm cho chồng sắp cưới của mình hay sao?"
"Cảm thông cho anh thì ai thông cảm cho em, chưa cưới vào nhà em đã có nguy cơ bị giật chồng" Cô kiên quyết không bỏ qua dễ dàng như vậy
Tề Thiếu Khanh cũng chịu thua: "Nhóc con cũng biết Hoàng Tịch Liên kia là có ý với người khác rồi, làm gì có chuyện giật giành với em"
"Ai mà biết được Hoàng Tịch Liên có tùy hứng hay không? Chẳng ngờ vừa định tìm anh ăn trưa, lại bị anh tặng cho một màn trình diễn hoành trán như vậy" Cô xệ má, vờ than thở
"Nhóc con, đừng bướng bỉnh, em thật sự muốn bắt nạt anh đến cùng sao?" Nhìn đôi môi cô vểnh lên anh không nhịn đưa đưa tay lên trêu chọc
"Này, không được xoa đầu em đâu đấy!" Hoắc Duật Hy lập tức kháng nghị
"Tại sao chứ?" Tề Thiếu Khanh cười cười nhìn cô
"Bởi vì"
Tôi đã lớn rồi, anh không được xoa đầu, cứ như con nít ấy!
Trong đầu Hoắc Duật Hy thình lình xuất hiện câu trả lời này, cùng với đó là vô số hình ảnh thuộc về người đàn ông kia hiện ra
"Tiểu Hy, em làm sao vậy?" Vẻ thất thần của cô không thể qua mắt được Tề Thiếu Khanh
Hoắc Duật Hy hoàn hồn nhìn anh, mỉm cười lắc đầu, nhanh chóng chuyển đề: "Em thì làm sao nào, bị anh xoa đầu cứ như bản thân em ngốc nghếch lắm vậy"
"Anh không có ý đó Em cũng nói sai rồi, không phải em trông như ngốc nghếch mà thật sự là ngốc nghếch"
"Tề Thiếu Khanh, anh" Hoắc Duật Hy vừa tiêu hóa kịp lời kia là trêu chọc lập tức phùng má, đưa nắm tay đánh đánh lên vai của anh, người kia được dịp chọc cô thì cười phá lên
Cô cũng cười, ngọt ngào như đóa hoa
Nhìn cô cười, ánh mắt của Tề Thiếu Khanh càng dịu dàng hơn, nưng nụ cười của anh không hoàn toàn vô tư lự, trong đáy mắt màu trà luôn phảng phất suy tư
Cô lúc nãy đã không nói thật, anh cũng không hỏi sâu hơn, vì có hỏi ra cùng lắm không được gì mà bầu không khí tốt đẹp giữa hai người còn bị phá vỡ
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa lắm, nhắm chừng như chỉ mất có một bước nhưng lại là chuyện của cả một khoảng không gian lệch lạc
Giữa anh và cô đã mắc lại một Tư Cảnh Hàn, giữa Tư Cảnh Hàn và cô có thêm Tử Mặc, đến cuối cùng giữa anh và cô mới thật xa xôi
"Tiểu Hy" Ai nói anh chưa từng để ý, nhưng chỉ vì anh không muốn tổn thương nên chẳng bao giờ anh ép buộc cô làm gì cho mình, càng không phải để ý cảm nhận của mình
Nhưng anh cũng chỉ là một phàm phu tục tử, nói không ghen tị thì chính là dối trá, không có những ý nghĩ khác đối với cô gái mình yêu thì chính là ngụy biện, huống hồ gì cô còn đang ở trong lòng của anh
Cô cười với anh, nụ cười khiến bao người si ngốc, làm trái tim anh đang tĩnh lặng lại thiết tha đập liên hồi, đầy quyến luyến vẻ nhu mì của tiểu mỹ nhân
Hoắc Duật Hy ngây ngốc nhìn vào ánh mắt của anh, lập tức bị tình cảm đông đầy ở trong đó làm cho cuốn hút không dời đi đâu được
Trống ngực cô đập liên hồi, không thể phủ nhận được căng thẳng đang lấn chiếm lấy bản thân, giọng nói anh thật êm tai, vòng ôm lại ấm áp đến ngỡ ngàng, giữa mùa đông lạnh giá này cô thấy thật an tâm Cả hơi thở của anh nữa, cho đến khi tất cả dưỡng khí xung quanh cô đều bị hòa tan bởi hơi thở thanh mát của anh, môi cô sắp nếm được vị lạnh từ phiến môi mỏng kia thì
"Ấy, không làm phiền hai người chứ?" Hoàng Tịch Liên không biết từ đâu lần nữa xuất hiện đúng lúc, không biết có vô tình thật sự hay không nhưng lại cười đầy thích thú chỉ chỉ vào ví cầm tay trên ghế:
"Tôi quay lại lấy ví, thật ngại quá đi"
Vì sự xuất hiện của người thứ ba Hoắc Duật Hy lập tức đứng dậy ngồi sang một bên, giấu nét ngượng ngùng đi bằng cách cầm cái ví kia đưa cho Hoàng Tịch Liên
Đối với Hoắc Duật Hy thì không sao, nhưng đối với Tề Thiếu Khanh thì Hoàng Tịch Liên đúng là cố tình gây hấn, đã thế cô ấy còn không sợ sắc mặt của anh, nán lại nói thêm một câu:
"Tề gia này, món ngon nên để dành cho tân hôn Nếu mà lãng phí "tài nguyên" quá thì đêm hoa chúc có khi sẽ không có cái mà dùng đó nha Lời khuyên chân thành!"
Không quên nháy mắt một cái trước khi rời đi để chọc tức, đây mới là niềm vui của Hoàng Tịch Liên
Quả thật đã thành công phá được chuyện tốt của người khác, sau khi cô ấy đi mất, cả Tề Thiếu Khanh và Hoắc Duật Hy đều không có ý định tiếp diễn chuyện vừa rồi
So với Hoắc Duật Hy thì Tề Thiếu Khanh tự nhiên hơn rất nhiều, anh cầm tây trang lên, khẽ giọng: "Không phải lúc nãy em nói đến cùng anh ăn trưa sao cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi"
"Vâng ạ" Hoắc Duật Hy gật đầu lia lịa, xấu hổ đứng dậy đi ra hướng cửa trước
Tề Thiếu Khanh đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của cô luống cuống sắc mặt thoáng trầm lại
Vừa rồi, nếu không nhầm thì Hoàng Tịch Liên không đến đúng lúc, cô cũng có ý định đẩy anh ra
Cô rõ ràng không chấp nhận được anh
Vậy Tiểu Hy, thật sự khi kết hôn với anh, em có ý gì?
___________
1/7/2019
Tiếp theo, ý các nàng muốn làm sao nè
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn